Chương 9
9.
Rõ ràng ta mới là người đi đường, nhưng dường như Hạ Sâm còn mệt hơn ta, ta đã tỉnh dậy một hồi lâu mà hắn vẫn chưa dậy.
Một đôi tay ôm eo ta vào trong lòng, ta nhíu mày, không thoát được.
Dưới mắt hắn hiện lên màu xanh nhạt, xem ra hai ngày qua quả thật rất bận rộn.
Ta cẩn thận đưa tay đắp chăn cho hắn, trong lúc đó cũng không phát hiện ra khóe môi của ai đó khẽ cong lên.
Làm xong hết thảy, ta liền lặng lẽ nhìn hắn, thở dài, lẩm bẩm: “Không hỏi tại sao ta lại tới sao…”
Lúc đến thì thoải mái, nhưng giờ đây khi phải nói những lời kinh t/ởm đó, ta lại bắt đầu cảm thấy thật khó.
Cũng không biết ngày thường tên này làm thế nào mà có thể mở miệng nói ra những lời kinh t/ởm như vậy, chỉ luyện tập trong đầu bằng suy nghĩ thôi ta cũng đã thấy khó khăn…
Trước đây Hạ Sâm vượt mặt ta, ta cảm thấy không cam lòng, nhưng trong chuyện này, ta đúng là bội phục sát đất…
“Rốt cuộc phải nói thế nào mới ổn chứ?”
“Hạ Sâm, hình như ta có hơi thích ngươi.”
“Không đúng, nhỡ hắn nghĩ rằng ta thật sự chỉ hơi thích một chút thì sao?”
“Hạ Sâm, ta vô cùng thích ngươi.”
“Ờm, có phải hơi quá phóng đại không?”
Ta nhất thời lo lắng, “Hạ Sâm , ta…”
“Phụt…” Ng/ực người bên cạnh rung lên, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Trong nháy mắt, ta như bị sét đ/á/nh, cứng đơ tại chỗ, m/áu toàn thân sôi trào, th/iêu đ/ốt từ đầu đến cổ chân.
Hắn xoay mình, tấm chăn xoay vòng, cả người hắn đ/è trên người ta.
“Ngươi, ngươi…”
Ta trợn tròn hai mắt, lắp ba lắp bắp.
Đôi mắt Hạ Sâm cong lên khi cười, trong con ngươi màu đen lóe lên ánh sáng chói mắt.
“Ừ, ta biết rồi.”
Ánh mắt hắn chứa sự xảo quyệt, khóe môi cong lên. Nói rõ từng chữ: “Ta cũng thích ngươi, rất thích, thích vô cùng, cực kỳ cực kỳ thích.”
Ta phản ứng lại ngay lập tức, nghiến ch/ặt răng, rất tức gi/ận, hung dữ trợn mắt nhìn hắn.
“Ngươi cố ý!”
Hạ Sâm không hề che giấu chút nào, hắn cười khanh khách, gật đầu, “Ừ, vồn là muốn giả bộ tiếp, như vậy thì có thể chờ được một đoạn tỏ tình thâm tình.”
Hắn nhìn ta, dừng một chút, lại không nhịn được cười, nói: “Chậc chậc, nhưng da mặt ca ca mỏng như vậy, ta lại không đợi được.”
“Nếu ta kiên nhẫn chờ, không biết là chờ đến bao giờ.”
Ta có hơi tức gi/ận, nhưng những lời hắn nói cũng đúng.
Ta mở miệng muốn m/ắng hắn, nhưng vẻ mặt hạ Sâm lại trông nghiêm túc, con ngươi màu đen sáng long lanh như nước, hắn vẫn cười, nhưng trong nụ cười lại có thêm một chút cảm xúc.
Hắn thu lại sức lực, vùi cả người vào đầu vai ta, giống như là con gấu túi bám người.
“Nhâm Tu, cảm ơn ngươi.”
“Ta rất vui…”
Vai có vẻ hơi ươn ướt, ta ngẩn ra, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, “Chuyện này ta cũng muốn cảm ơn ngươi, đúng là một tên ngốc không có tương lai…”
Hạ Sâm khịt mũi, hỏi ta, “Vậy ngươi có muốn gặp người thân của tên ngốc không có tương lai không?”
Ta ngừng vỗ lưng hắn, trợn tròn mắt, “Không muốn.”
Hạ Sâm ngơ ngác, đôi mắt mang theo ánh nước nhìn ta với vẻ khó tin, “Ngươi không muốn chịu trách nhiệm với ta sao!?”
Dường như hắn không ngờ rằng ta sẽ từ chối.
Trông hắn có vẻ cực kỳ kinh ngạc, biểu cảm trên gương mặt như muốn nói, tại sao ngươi lại là loại người như vậy.
Ta mở miệng nói tiếp: “Ta chỉ bày tỏ tâm ý, nhưng lại chưa muốn ở bên ngươi.”
Hai mắt Hạ Sâm trợn lớn hơn: ??!
Ta nhướng mi, hờ hững đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của hắn, “Ngươi còn có chuyện giấu ta, bây giờ ta không muốn ở bên ngươi.”
Vẻ mặt hắn chuyển từ ngạc nhiên sang bối rối, vậy nên ta kiên nhẫn nhắc nhở hắn, “Mấy ngày trước, ngươi nói ngươi sợ, Hạ Sâm, ngươi đang sợ điều gì?”
Để tránh cho hắn lại lừa dối ta, ta lạnh lùng nói: “Đừng nói với ta là ngươi sợ ánh mắt của người đời, ta không sợ, ta cũng biết ngươi không sợ.”
Làm kẻ th/ù không đội trời chung suốt nhiều năm như vậy, hắn há miệng ra để đ/á/nh rắm hay để nói ta đều biết rõ.
Hắn không lừa được ta.
Hạ Sâm ngơ ngác, một lát sau mới bật cười khanh khách, “Ca ca thật đúng là thông minh.”