“Làm nhanh lên, lề mề cái gì! Mấy thứ này đều cho mày ăn đấy, hầm xong nồi canh thì tao có chuyện cần nói.” Giọng ông nội gắt gỏng x/é tan không khí. Tôi trợn mắt nhìn thứ trong tay, mặt tái mét.
Mới 15 tuổi đầu, còn nguyên dương khí, vẫn là thân trai trinh, cớ sao lại bắt tôi ăn toàn đồ bổ thận tráng dương thế này...?
Đầy nghi hoặc nhưng vẫn nghe lời, tôi bắt đầu sơ chế nguyên liệu. Đun ấm nước sôi, dùng chân đ/è lên con ba ba khổng lồ, tay trái cầm d/ao, tay phải lơ lửng đôi đũa trước miệng nó. Chờ nó đớp đũa là ch/ém ngay, cách sơ chế ba ba nhanh nhất.
Kỳ lạ thay, dù tôi ve vẩn thế nào, con ba ba già vẫn không nhúc nhích. Câu "người già thành tinh" không chỉ đúng với người, loài vật cũng vậy. Như thể đã nhìn thấu ý đồ của tôi, nó rụt cổ vào mai, chỉ để lộ đôi mắt đen láy đang đăm đăm nhìn tôi.
Thấy mồi không dụ được nó, tôi bực mình định dội nước sôi cho ba ba ch*t ngạt, rồi mới lấy m/áu và mổ ruột. Đúng lúc ấy, chuyện bất ngờ xảy ra.
Con vật bỗng lộn vòng, thoát khỏi chân tôi, hất đổ cả chậu nước bên cạnh. Đôi giày mới thay hôm qua ướt sũng, tôi toan nổi trận lôi đình thì thấy ba ba lắc đầu lia lịa, đôi mắt to bằng hạt đậu xanh liên tục chảy nước mắt.
Lòng tôi rờn rợn. Làng có con sông lớn, hồi trước cũng hay ăn hải sản, nhưng thứ linh tính đến thế này quả là lần đầu gặp.