Chương 14

14. Có lẽ vì cái ch*t của ta đã phá hủy vận mệnh được cho là chuyển giao này. Khi không còn hào quang bao bọc, những lời đồn đại, m/ù quá/ng trước đây giờ đây dường như bắt đầu trở nên rõ ràng trong tâm trí mọi người. Mặc dù họ vẫn khẳng định ta đã h/ãm h/ại Phù Linh, nhưng tất cả đều cho rằng ta đã phải chịu hình ph/ạt thích đáng và có thể trở về tông môn. Mảnh vải vụn đó được mang về Ki/ếm Tông, ta có được một ngôi m/ộ tượng trưng. Và những dải lụa đỏ vốn được chuẩn bị cho đám cưới giờ đây đã được thay thế bằng màu trắng. Phù Linh mang đầy thương tích, chỉ bị trận pháp xâm nhập trong chốc lát mà đã đ/au đớn không chịu nổi, phải nằm trên giường hàng tháng trời mới hồi phục. Khi cuối cùng cũng có thể xuống giường, nhìn thấy cảnh tượng trắng xóa, nàng ta uất ức mà nghẹn ngào nức nở. Có lẽ ba trăm năm qua đã khiến nàng ta có sự ảo tưởng không thôi. Nàng nghĩ rằng vị sư phụ lạnh lùng vô tình nhất của ta thực sự thích những trò mè nheo, nũng nịu và sơ hở là đòi ch*t của nàng. Khi sư phụ xuất hiện trước mặt Phù Linh, nàng đang ở trong phòng đ/au khổ đòi t/ự t*. "Sư phụ, Mộc Tiêu trước đây suýt hại ch*t con, vậy mà các người lại muốn lập m/ộ tượng trưng cho ả ta? Ngay cả khi con có thể nhịn được sự ức khuất này đi chăng nữa, tại sao lại hủy bỏ hôn lễ, tại sao!" Phù Linh khóc nức nở, một người yếu đuối như vậy, ngay cả khi không có hào quang nhân vật chính, tiếng khóc cũng đủ khiến người ta mềm lòng. Tuy nhiên, sư phụ bây giờ đang cầm trong tay thanh ki/ếm Đoạn Băng mà trước đây hứa sẽ tặng cho ta. Lúc đầu, trong mắt ông vẫn còn chút dịu dàng, dù sao đây cũng là đệ tử ruột nhỏ nhất mà ông tự tay thu nhận, nên cũng có chút tình cảm. Tuy nhiên, nàng liên tục khóc lóc, lại lấy tính mạng ra u/y hi*p. Cuối cùng ông cũng có chút không chịu nổi nữa. "Ngươi cũng biết Mộc Tiêu là sư tỷ của ngươi, dù trước đây có nhiều sai trái đến đâu, nhưng người cũng đã không còn. Ngay sau khi nàng qu/a đ/ời, tông môn không nên tổ chức hỷ sự. Linh nhi, sao ngươi không thể trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn được hay sao?” Không còn lời an ủi dịu dàng như trước, thay vào đó là sự oán trách và so sánh. Phù Linh nắm ch/ặt dải lụa trắng, cuối cùng cũng không thể kìm nén được trong khoảnh khắc đó, đứng im lặng, trong giây lát không biết phải làm gì tiếp theo. Cho đến khi Vân Hoàng xuất hiện, lúc này hắn ta đang mặc đồ tang trắng, tay cầm cuộn tranh, vẻ mặt đầy tiều tụy. Vừa đến, hắn đã nhìn thấy Phù Linh đang đứng trên ghế, nhẹ nhàng lên tiếng: "Phù Linh, ta đã suy nghĩ rất lâu. Có lẽ vì chuyện thành thân của chúng ta đã khiến Mộc Tiêu tổn thương, mới khiến nàng... Vì vậy chúng ta không thành thân nữa. Ta đã hứa với nàng từ trước, kiếp này sẽ không bao giờ phản bội nàng, là ta thất hứa, là ta hại ch*t nàng." Ta lạnh lùng nhìn Vân Hoàng, người bạn thanh mai trúc mã từng cùng ta lớn lên, ta thực sự hiểu rõ hắn ta. Hiểu rằng việc hắn ta đề nghị hủy hôn lúc này không phải là hồi tưởng lại bao nhiêu tình cảm nồng nàn ngày xưa với ta, cũng không phải là tình yêu chỉ trong chốc lát đã chuyển dời hoàn toàn, mà chỉ là cái gọi là đạo đức, nhân nghĩa trong lòng hắn ta bắt đầu khiến hắn ta mang đầy cảm giác tội lỗi. Chỉ nghe những lời này, Phù Linh sau sự ngỡ ngàng ban đầu, cả người như phát đi/ên. Nàng trực tiếp nhảy xuống khỏi ghế, hai tay siết ch/ặt cổ áo Vân Hoàng, chất vấn dồn dập: "Ngươi có ý gì? Ngươi không muốn thành thân với ta nữa ư? Ta đã dành ba trăm năm để ở bên cạnh ngươi, ngươi nói không cần ta là không cần ta nữa sao?" Vân Hoàng khẽ cúi đầu: "Xin lỗi..." "Nói xin lỗi thì có ích gì, xin lỗi thì có ích gì!" Phù Linh vung tay đẩy mạnh hắn ra, cả người chìm trong tuyệt vọng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Hoàng trước mặt. "Ngươi đã hứa với ta, ngươi hứa cả đời này sẽ chỉ ở bên ta." "Ngươi còn hứa với ta, cho ta một hôn lễ hoành tráng, trọn đời trọn kiếp ở bên nhau, chỉ vì M/ộ Tiêu ch*t, nên ngươi không cần ta nữa? Còn cả các ngươi, những vị sư phụ, sư huynh mà ta gọi, các ngươi đều bắt đầu nhớ lại M/ộ Tiêu?" "Ha, thật nực cười!" "Lúc đầu khi ta đề nghị trừng ph/ạt M/ộ Tiêu, mỗi người các ngươi đều đồng ý, vậy giờ đây còn giả vờ thương xót làm gì?" "Ba trăm năm qua, ta đã nỗ lực hết mình để trở thành sư muội ngoan ngoãn, đồ đệ ngoan ngoãn, người yêu ngoan ngoãn của các ngươi, chỉ có một mong ước nhỏ bé này thôi, chỉ muốn được cùng ngươi thành thân. Vân Hoàng, ngươi không thể phụ bạc ta!" Ta hiểu lý do vì sao Phù Linh lại đi/ên cuồ/ng như vậy. Cái giá phải trả cho khả năng trao đổi của nàng ta là hoàn thành nhiệm vụ tương ứng trong thế giới này. Nhiệm vụ chính là khiến Vân Hoàng cưới nàng ta. Tuy nhiên, khi sắp thành công, cái ch*t của ta đã phá hỏng mọi thứ. Tất cả hào quang dần dần trở lại bình thường, nàng ta không còn có thể dựa vào hào quang "nhân vật chính" mà ngày ngày phải đối mặt với những sư huynh đệ và mọi người đều thương nhớ ta. Thất bại khi sắp sửa thành công, đó mới là điều khiến người ta đ/au khổ nhất. Chưa kể là cái gọi là nhiệm vụ cũng sẽ có thời hạn, nếu nàng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ ấy sẽ phải chịu sự trừng ph/ạt kinh khủng. Vậy nên khi phát tiết xong, Phù Linh lại khẩn cầu, níu ch/ặt cánh tay Vân Hoàng: "Vân Hoàng sư huynh, chúng ta đã sống bên nhau hàng trăm năm, tình cảm của chúng ta đã rõ ràng như vậy rồi, huynh không thể phụ lòng muội, huynh đã hứa sẽ cưới muội mà, huynh nói rồi mà!" "Phù Linh!" Vân Hoàng như không thấy sự cầu khẩn và đ/au khổ trong mắt nàng ta, chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, liên tục lắc đầu. "Nhưng ta đã hứa với Tiêu nhi, kiếp này không cưới ai ngoài nàng. Ta đã phụ nàng một lần rồi, ta không thể không giữ được lời hứa cuối cùng này, huống chi... Khi biết tin nàng ch*t, ta mới nhận ra mình đã sợ hãi đến mức nào, sợ rằng nàng thật sự sẽ ch*t. Có lẽ ngay từ đầu, ta chỉ coi muội như muội mượt ruột thịt mà thôi, và người ta thực sự yêu, từ trước đến nay chỉ có Mộc Tiêu." Hệ thống hỏi ta: [Nghe hắn ta nói vậy, ngươi có cảm động chút nào không?] Ta lắc đầu: "Ta chỉ thấy buồn cười mà thôi." Ngay từ đầu, sai lầm không chỉ thuộc về Phù Linh. Nếu ý chí đủ kiên định, nếu tình yêu đủ lớn, thì không gì có thể ngăn cản. Vậy nên, cuối cùng thì vẫn là không đủ tin tưởng và yêu thương.