Phải nói là trong tính cách của Sở Ng/u cũng có chút sắc bén đặc trưng của hoàng tử. Thấy ta sắp đứng dậy, hắn đã không ngần ngại cắn vai ta. Sở Hoành rõ ràng đã thấy. Trong mắt hắn ta vừa có sự bàng hoàng, vừa có sự ngạc nhiên, thậm chí còn có chút mờ mịt, phải một lúc lâu sau mới cất được giọng. “Thục Nhân, các... các người...” Ta chỉnh lại cổ áo, nghiêng đầu nhìn hắn ta. Sống theo quy củ đã chán chê, muốn đi theo con đường khác thì có gì sai? Sở Hoành bỗng dưng nổi gi/ận: “Nàng chưa xuất giá, nàng có biết x/ấu hổ không?” “Lời này của hoàng đệ không đúng rồi.” Ta đang định lên tiếng thì từ trong nội điện vọng ra giọng nói: “Chúng ta có vấn đề gì?” Sở Hoành không ngờ còn có người ở trong phòng ta, mặt hắn ta thoắt đỏ thoắt trắng. “Ta không giống hoàng đệ, hôm nay hủy hôn với người này, ngày mai lại huỷ hôn với người khác.” “Ta đã chọn thì nhất định sẽ một lòng một dạ.” Trên mặt Sở Hoành chỉ còn lại sắc trắng. “Còn nữa, Thục Nhân không phải tên để đệ gọi.” “Phải gọi là hoàng tẩu.” Môi Sở Hoành run run, không nói được gì. Ta còn tưởng hắn ta sẽ gọi hoàng tẩu nữa. Nhạt nhẽo. Ta đưa tay khép cửa. “Thục Nhân.” Sở Hoành giữ ch/ặt cánh cửa: “Thục Nhân, Liễu Xước đã lừa ta!” “Thục Nhân, là nàng ta giở trò mới khiến chúng ta thành ra như bây giờ!” “Thục Nhân, hãy nghe ta nói, mấy ngày trước ta mơ thấy người thành thân với nàng rõ ràng là ta...” “Phu nhân.” Sở Ng/u đổi luôn xưng hô: “Chăn lạnh rồi, sức khỏe ta yếu, lạnh.” “Thái tử điện hạ, hay là vào trong nói chuyện cùng đại điện hạ?” Sở Hoành c/âm miệng. Ta đóng cửa. ... Không biết Sở Hoành đã chịu kí/ch th/ích lớn đến mức nào mà sau khi trở về, hắn ta lại ốm nặng. Không còn ồn ào điện Cần Chính, cũng không còn sự náo nhiệt ở Đông Cung để xem. Nhưng trong phủ bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn giữa ta và Sở Ng/u nên cũng không đến nỗi nhàn rỗi. Hôm đó ta đang sắp xếp sính lễ thì có một vị khách không mời mà tới. Liễu Xước thấy ta thì quỳ xuống khóc như mưa. “Tạ cô nương, xin cô đến Đông Cung thăm điện hạ!” Ta nghiêng người, kéo lại tà váy suýt nữa là bị nàng ta nắm lấy. “Tạ cô nương, thái tử điện hạ bệ/nh nặng, không thể tỉnh lại, cứ gọi tên cô trong mơ.” “Xin cô tới thăm điện hạ, biết đâu ngài ấy sẽ tỉnh lại!” Lần thứ hai trong hai kiếp nghe thấy giọng nói của Liễu Xước, thật không dễ dàng gì. Ta nhìn xuống nàng ta, không muốn để ý lắm. “Tạ cô nương, nể tình bạn từ nhỏ giữa cô và điện hạ, cô hãy đến Đông Cung một chuyến." “Đó là mong muốn của dân nữ!” “Chỉ cần Tạ cô nương gật đầu, dân nữ sẵn lòng làm thiếp!” “Tạ cô nương, ta c/ầu x/in cô!” Ta vừa nhíu mày, bên cạnh vang lên một tiếng quát lạnh tanh: “Do ai trông coi vậy? Cái thứ mèo chó nào cũng dám vào phủ?” Sau khi gọi thái tử là “chó”, Hồng Nhạn càng ngày càng thoải mái hơn. “Quản gia! Đuổi khách!” Liễu Xước bị đuổi ra khỏi phủ, không bao giờ được phép vào. Đây vốn là chuyện không đáng kể, nhưng càng nghĩ về câu nói của nàng ta, ta càng thấy có điều không ổn. Sở Hoành ốm, gọi tên ta? Hắn ta không có tình cảm sâu đậm với ta đến vậy. Hơn nữa, lần trước hắn ta đã nói về việc mơ thấy ta và hắn kết hôn. Chẳng lẽ hắn ta... Ta sống lại một lần đã kỳ quái, cũng không có gì là không thể. Nhưng nếu như hắn ta nhớ lại kiếp trước thì nước cờ thứ ba của ta sẽ đi như thế nào đây?