Ta ngẩng đầu, thấy Sở Hoành một thân thường phục của thái tử, bước về phía ta trong sự quây quần của đám đông. Những tiếng bàn tán phía sau lập tức biến mất. Ta và Sở Hoành là thanh mai trúc mã. Còn chưa ra đời đã được định hôn ước. Từ nhỏ có ai nói không phải, hắn ta lập tức ra mặt cho ta. Hắn ta phạm sai bị ph/ạt, ta lập tức xin tha cho hắn. Trước lúc này, không ai không công nhận ta là người yêu dấu của Sở Hoành. Là người duy nhất được chọn làm thái tử phi. Nhưng hôm nay, sinh thần mười sáu tuổi của ta, hắn đã dẫn một nữ tử khác tới. Liễu Xước g/ầy gò mong manh, dựa sát bên cạnh hắn ta như chú chim bị h/oảng s/ợ. Sở Hoành đã quỳ cả đêm, nhưng không hề thấy chút mệt mỏi nào, khóe môi ngược lại còn vương ý cười, thân mật ghé tai nàng ta nói gì đó. Nàng ta nhìn về phía ta, vẻ mặt lập tức trở nên hốt hoảng lại bối rối, bước nhanh mấy bước tiến tới. Quỳ thụp xuống trước mặt ta. ... Vẫn giống hệt như đời trước. Ngay cả giọt nước mắt đọng trên lông mi chưa kịp rơi xuống cũng giống y hệt. Đời trước, ta đã bị dáng vẻ vô cùng đáng thương này của nàng ta mê hoặc, lại thật lòng thật dạ bày mưu cho nàng ta và Sở Hoành. Ta xuất thân Tạ thị, phu quân tương lai lại là thái tử, chưa bao giờ ước mong "hai người bên nhau một đời một kiếp”. Sự xuất hiện của nàng ta khiến lòng ta chua xót, nhưng không đến nỗi thất thố. Sở Hoành muốn từ hôn, ta chưa từng khóc lóc làm lo/ạn, chỉ nể tình cảm bao năm qua, từ tận đáy lòng khuyên nhủ mấy câu: "Liễu cô nương không có chỗ dựa ở kinh thành, cơ thể lại có khiếm khuyết, trái lại sẽ dẫn tai họa tới cho nàng ấy.” "Điện hạ, không bằng lùi lại để chờ thời cơ, nạp vào Đông Cung trước, tương lai…” Ta nói lấp lửng: "Tương lai thế nào, không phải điện hạ nói mới tính sao?” Chỉ mấy câu như vậy, đã diệt họa cho nàng ta, nhưng lại gây cho ta một đống họa. ... Bịch! Bịch! Bịch! Đời trước ta vừa thấy Liễu Xước quỳ xuống đã vội vã qua đỡ nàng ta dậy. Lần này ta chỉ lạnh lùng dõi theo, không ngờ nàng ta lại chẳng hề do dự mà dập đầu với ta. Từng lần một, tiếng bình bịch vang lên không ngớt. Hồng Nhạn kéo tay áo ta. Hôm nay có nhiều khách khứa đều đang nhìn bên này. Ta phẩy tay nàng ấy ra. Vội cái gì? "Xước Xước?” Sắc mặt của Sở Hoành đã cực kỳ khó coi. Chỉ một chốc như vậy, trán Liễu Xước đã rá/ch. Cùng với nước mắt sắp rơi của nàng ta, đúng là khiến người ta động lòng thương xót. Nàng ta quay đầu nhìn Sở Hoành, lại nhìn ta, cắn môi, tiếp tục dập đầu. Ta ung dung không vội vàng nâng chén trà lên. Đột nhiên có hơi tò mò, rốt cuộc nàng ta có thể giả vờ đến độ nào nhỉ?