Chưa đến chiều tối, khắp kinh thành đã lan truyền. Hôn sự giữa Đông Cung và Tạ thị e là sắp xôi hỏng bỏng không. Việc thái tử điện hạ xin cưới ân nhân c/ứu mạng vốn đã lan truyền khắp nơi. Hôm nay, đích trưởng nữ Tạ thị xưa giờ luôn có phong thái thế gia lại xin bệ hạ hủy hôn ngay trước mặt trăm quan trong chính tiệc sinh thần của mình. Nghe đồn, biểu cảm của thái tử điện hạ khi đó rất đặc sắc. Bệ hạ còn không ngừng quát "nghịch tử”, ném thẳng tách trà về phía hắn ta. "Làm lo/ạn!” Ta quỳ dưới đất, cũng không né tách trà. "Ai cho phép con cả gan làm lo/ạn như vậy!” Chòm râu của cha ta sắp bay lên trời vì tức gi/ận: "Hủy hôn, gì? Việc hôn nhân, lệnh cha mẹ, lời mai mối, là việc một nữ tử như con nên nhúng tay vào sao?” "Con lại còn dám chạy tới làm lo/ạn trước mặt bệ hạ!” Ta ưỡn thẳng sống lưng, không hề chớp mắt. "Hôn sự do tiên hoàng ban, là thứ con nói hủy là có thể hủy sao?” "Con ngoan ngoãn vào cung nhận lỗi cho ta, nói là nhất thời gi/ận dỗi, giữ mồm không ch/ặt…” "Không đi.” Ta dứt khoát trả lời. "Không đi? Không đi vậy con muốn thế nào?” "Từ hôn.” "Từ hôn, từ hôn, từ hôn rồi, con nghĩ cả kinh thành này còn có ai dám lấy con?” Ta bĩu môi: "Vậy thì chưa chắc.” "Con…” Cha ta chỉ thẳng ta: "Ta thấy con trúng tà rồi!” Cha phất tay áo rời đi. ... Ta thật sự đã trúng tà. Nếu không phải đã trải qua những gì ở kiếp trước, ta ngàn lần cũng không làm ra được những việc như bây giờ. Từ nhỏ ta đã được dạy phải theo khuôn khổ, chứ đừng nói tới việc chủ động xin từ hôn, đổi lại là trước kia, tiền sảnh có nhiều khách nam như vậy, ta gần như sẽ không xuất hiện trước mọi người. Nhưng đi theo khuôn khổ không hề có kết quả tốt. Trăm năm qua, Tạ thị biết tiến biết lùi. Khi triều đình cần thì anh dũng xông pha. Khi triều đình yên ổn thì gấp rút lui về. Dùng sự trung thành tuyệt đối đổi lấy sự tín nhiệm tuyệt đối của quân chủ các đời. Phụ thân ta, các huynh đệ thúc bá của ta vẫn luôn giữ đúng lời dạy của tổ tiên. Vậy nên kiếp trước, Sở Hoành có hơi tỏ ý, họ đã không hề do dự mà người giao quyền, người từ quan. Nhưng lại bị Sở Hoành chơi một vố không kịp trở tay. Sự thật chứng minh, trung thành tuyệt đối với kẻ ng/u là trung thành m/ù quá/ng. "Tiểu thư, thái tử điện hạ đã nói gì vậy?” Hồng Nhạn không biết chữ. Vừa bóp chân cho ta, vừa sát lại gần, gấp gáp nhìn lá thư trong tay ta. Lúc trước Sở Hoành thường qua lại thư từ với ta, nói mãi không hết chuyện. Lần này chỉ có bốn chữ lớn: “Dừng lại đúng lúc.” Ta gi/ật giật khóe môi, đ/ốt đi. "Tiểu thư!” Hồng Nhạn vội vã: "Tiểu thư, nếu như điện hạ xin lỗi thì nhận lỗi…” Ta c/ắt ngang lời nàng ấy: "Ngoài thư từ ra, hôm nay có đồ của ta tới không?” Hồng Nhạn ngẩn người: "Có.” Nàng lấy ra một miếng ngọc trắng từ trong hộp trang sức, mắt bỗng sáng lên: "Hôm nay là sinh thần của tiểu thư, đây có phải là thái tử điện hạ…” Mắt ta cũng lóe sáng, đứng dậy, cầm áo choàng. "Tiểu thư, mấy ngày nay người sao vậy? Muộn thế này còn muốn ra ngoài? Đợi tiểu nữ…” "Hồng Nhạn, cô ở lại đi.” Ta đóng cửa phòng lại, quay người, nâng bước. Ta mấy ngày nay đương nhiên không còn là ta của mấy ngày trước nữa. Tạ Thục Nhân tuân theo khuôn khổ của mấy ngày trước đã sớm ch*t rồi. Còn lại đây chỉ là Tạ Thục Nhân đi ngược lại quy củ.