Thần Chủ Ở Rể (Thần chủ bí ẩn) Vương Bác Thần
Chương 1360: TÔI VÌ THƯƠNG SINH MỞ LẠI ĐẠI ĐẠO
Nghe Vương Bác Thần nói vậy, Tháp Linh trợn tròn mắt. Lúc nãy ông ta cho rằng Vương Bác Thần muốn kích thích bọn người Dạ Thừa, chứ thằng nhóc này căn bản không có suy nghĩ như vậy. Chỉ là không thích nhìn Đại Thần Tôn hống hách à? Cho nên mới kích nổ nhân hoàng đạo? Đây là logic quỷ quái gì vậy. Ông ta thật sự không thể nào hiểu được, dù sao thì ông ta cũng chỉ là một tòa tháp. Vương Bác Thần đi qua đi lại trong đống đổ nát, lúc này một thế giới nhỏ bé đã bị nổ tung, cảnh tượng hoang tàn. Trên mặt đất khắp nơi đều là vết nứt, cũng đã không còn nhìn thấy thông đạo Tu La giới được mở khi nãy. Còn về Đại Thần Tôn Châu Thành thì không thể tìm thấy một mảnh vụn nào, chắc có lẽ là đã bị nổ thành mây khói. "Ai kêu ông hống hách làm chi." Vương Bác Thần hừ lạnh một tiếng, nhưng cùng lúc đó anh mơ hồ cảm thấy hình như đại đạo trong cõi U Minh trở nên càng thêm vững chắc sau khi nhân hoàng đạo bị nổ tung. Linh khí thiên địa càng dồi dào hơn trước. "Thật táo bạo." Nhưng đúng lúc này, có một giọng nói già nua vang lên. Trong nháy mắt, Vương Bác Thần liền cảnh giác chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Lúc này, có một lão giả mặt áo bào cùng với một cô gái trẻ tuổi bước đến từ phía xa xa. "Anh Bác Thần" Cô gái kia kêu lên. Vương Bác Thần mừng rỡ, đó là Phương Viên. Đó chính là em gái của Phương Hồng Binh, một chiến hữu vì cản đạn cho anh mà hi sinh. Lúc trước, Phương Viên bị người nhà họ Chu bắt đi, ông cụ Phương bị nhà họ Chu tra tấn đến chết, anh dẫn Trần Ứng Long đến nhà họ Chu báo thù, nhưng lại không tìm thấy Phương Viên. Sau đó, từ bên phía nhà họ trần ở tân châu anh mới biết được Phương Viên được một ông cụ đưa đi. Anh sử dụng hết tất cả mối quan hệ để tìm kiếm mà vẫn tìm không được, không ngờ là lại gặp nhau ở đây. "Phương Viên." Vương Bác Thần kêu lên một tiếng, đôi mắt ươn ướt. Năm đó nếu như không có Phương Hồng Binh cản cho anh một đạn, làm gì có Vương Bác Thần hiện tại. Phương Viên mất tích, vì thế mà anh vẫn luôn cảm thấy áy náy, cảm thấy có lỗi với người anh em. Bây giờ Phương Viên không có chuyện gì, cuối cùng anh cũng thở phào một hơi. Phương Viên vui vẻ nói: "Anh Bác Thần, đây là Thiên Cơ lão nhân, sư phụ của em, nếu như không phải sư phụ thì em không gặp được anh rồi." "Em không có chuyện gì thì tốt, không có chuyện gì thì tốt." Vương Bác Thần nhìn Thiên Cơ lão nhân, chỉ cảm thấy thực lực của đối phương thâm sâu khó lường, anh củi người thật sâu rồi nói: "Tôi xin đa tạ tiền bối đã cứu Phương Viên, sau này nếu như có chuyện gì cần tôi thì cứ việc dặn dò. Thiên Cơ lão nhân khen ngợi: "Không cần phải khách sáo. Này cậu, Phương Viên giao cho cậu vậy, cậu đã giết chết Đại Thần Tôn, nên để tôi xử lý những việc còn lại" Vương Bác Thần không hiểu nói: "Ý của tiền bối là?" Thiên Cơ lão nhân cười nói: "Cậu có thể kích nổ nhân hoàng đạo, quả thật nằm ngoài dự liệu của tôi, cho dù là tôi thì cũng không nỡ. Nhưng mà cậu đã quyết định từ bỏ nhân hoàng đạo, đó không phải là một ý kiến xấu, nhân hoàng đạo quay về thiên địa đại đạo, vậy thì nơi này cũng nên có thay đổi. Trong lòng Phương Viên có chút bất an, cô ta run giọng nói: "Sư phụ, người định làm gì vậy?" Thiên Cơ lão nhân hiền từ nói: "Con bé ngốc này, ta là người bảo vệ nước R, đương nhiên phải hoàn thành sứ mệnh của ta rồi." Vương Bác Thần giật mình: "Tiền bối đừng làm chuyện không có suy nghĩ." Nhưng thân thể Thiên Cơ lão nhân chậm rãi bay lên không, ông ta cười to: "Cậu bạn à, chúng tôi đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, cậu có thể đi đến bước này, bảo vệ nước R ta không cô đơn, sau này trọng trách sẽ giao cho cậu. Có cậu ở đây, ta yên tâm rồi" Nói xong, ông ta liền hóa thành một luồng sáng bay lên trên bầu trời, tiếng hét như sấm: "Ta đã vì nhân tộc bảo hộ một trăm nghìn năm, hôm nay chính là ngày nhân tộc mở lại đại đạo." "Ta nguyện lấy huyết nhục chi khu, hồn vi tế, huyết vi dẫn, mở đại đạo thiên địa một lần nữa" Trên bầu trời có một tia chớp màu đỏ nổ tung, tiếng sấm gầm thét.