Chương 4 5

Xuân Hòa Xán Xán
Cập nhật:
Tôi không để tâm đến lời anh nói, đi thẳng về phòng. Không biết vì sao lớp trưởng lại cười đến mặt đỏ bừng: "Đồng Tầm, anh Trì, hai người có chơi đấu địa chủ không? Địa chủ thắng có thể ra lệnh cho hai người kia làm bất cứ điều gì." Anh ta cười đến nỗi lưng không thẳng nổi: "Nếu ba đứa mình chơi, tôi thắng thì sẽ bắt cậu - Đồng Tầm ngồi lên đùi anh Trì gọi anh yêu! Ha ha ha ha!" "Chỉ nghĩ thôi đã có thể khiến hai người buồn nôn rồi!" Th/ần ki/nh. Tôi nghe xong không lộ ra biểu cảm, định đi vòng qua anh ta để rời đi. Không muốn tham gia trò chơi nhàm chán này. Nhưng Kỳ Trì Lễ đột nhiên kéo tôi lại. Anh nhìn thẳng vào lớp trưởng, nói: "Được." Tôi giãy giụa: "Tôi không muốn." Kỳ Trì Lễ liếc nhìn tôi kh/inh thường: "Cậu sợ thì cứ nói thẳng." Từ nhỏ tôi đã không chịu nổi phép khích tướng: "Chơi thì chơi." Nói xong quay người đi lấy bài Poker. Lớp trưởng thật sự được làm địa chủ. Tôi nhìn 4 con 2 trong tay, lòng đã yên tâm. Bởi vì Kỳ Trì Lễ chơi bài rất giỏi, ván này chúng tôi chắc chắn sẽ không thua. Lớp trưởng uể oải ném ra quân bài đầu tiên: "Ba cơ." Đến lượt Kỳ Trì Lễ đ/á/nh bài. Anh giơ tay, nhẹ nhàng ném ra bốn con Át. Tôi: ? Tôi khó tin nhìn anh, không nói nên lời. Tiếng cười chế giễu của lớp trưởng vang khắp phòng: "Anh Trì, anh say rồi à!" Một lúc sau tôi mới tìm lại được giọng mình, hỏi: "Anh đi/ên rồi à?" Kỳ Trì Lễ lười biếng ngẩng mắt, giọng nói kéo dài mang ý nghĩa đương nhiên. "Hửm?" "Tôi còn đ/á/nh bài sai nữa sao?" Cầm 4 con át và một lá ba bích… Tôi kìm nén cơn gi/ận, nhìn những lá bài trên tay không nói gì nữa. Không sao, với những lá bài này tôi vẫn có thể thắng. Nhưng sau đó, cách đ/á/nh bài của Kỳ Trì Lễ lộn xộn như anh không biết chơi Đấu Địa Chủ vậy. Khi lớp trưởng ném lá bài cuối cùng rồi tuyên bố chiến thắng, tôi đã hoàn toàn ch*t lặng rồi. 5 Lớp trưởng quơ chân múa tay, vừa nhảy vừa chỉ vào chúng tôi nói: "Đã chơi thì phải chịu! Đồng Tầm, cậu mau ngồi lên đùi anh Trì! Gọi chồng đi!" ...Tôi muốn bỏ học luôn. Tôi quay đầu lại. Kỳ Trì Lễ đang ngả người lười biếng dựa vào ghế sofa, gõ nhẹ lên đùi mình. Tôi nhìn về phía Bối Kim theo phản xạ. Cậu ta vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài, mắt đỏ hoe. Có vẻ như đang cãi nhau với người bên kia điện thoại. Kỳ Trì Lễ sốt ruột thúc giục: "Không chơi được thì thôi." Tôi hít sâu một hơi. Đứng dậy đi đến trước mặt anh, ngồi lên đùi anh với khuôn mặt như đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đi ch*t. Mặt không cảm xúc thậm chí còn hơi máy móc phát ra hai chữ: "Chồng... ơi." Kỳ Trì Lễ không có chút biểu cảm nào, nhìn tôi với ánh mắt như khúc gỗ. Hai chúng tôi bình tĩnh như hai x/á/c ch*t. Lớp trưởng không hài lòng nhíu mày: "Không được, không được.” "Đồng Tầm, cậu qua loa quá, chơi kiểu này không vui, cậu phải tình cảm hơn!" Tình cảm cái mẹ mày! Tôi cố nhịn không ch/ửi thề, cười gượng gật đầu. Rư/ợu kí/ch th/ích th/ần ki/nh tôi, phá vỡ sự kiềm chế của lý trí. Tôi bỗng nảy sinh ý x/ấu. Tay đặt lên vai Kỳ Trì Lễ, cúi người ghé sát tai anh. Hơi thở ấm áp phả vào cổ anh. Tôi cố tình hạ giọng xuống thật nhẹ nhàng mềm mại: "Chồng ơi." Người bên dưới lập tức căng cứng người. Tôi được đằng chân lân đằng đầu, đưa tay véo nhẹ dái tai bên kia của anh. Khẽ yêu cầu: "Ván sau mà thắng, thì em thưởng anh một nụ hôn nhé?" Trong mắt Kỳ Trì Lễ cuộn trào bão tố. Anh nhìn tôi một lúc lâu. Rồi đưa tay nắm cằm tôi xoay qua, vuốt ve: "Chơi lớn vậy sao?" Hôm nay Kỳ Trì Lễ không tập trung, tôi chắc chắn anh không thắng được. Nên nói chuyện cũng càng ngày càng táo bạo không biết điểm dừng: "Cái này có là gì đâu. Nếu anh thắng đẹp, em cho anh hôn lưỡi ba phút." Kỳ Trì Lễ khẽ nhếch môi, nụ cười có chút nguy hiểm: "Đồng Tầm, ai sợ người đó là cháu." Lúc này tôi vẫn chưa biết mười phút sau mình sẽ phải đối mặt với điều gì, chỉ kh/inh thường nhìn Kỳ Trì Lễ.