Chương 4

北瓜
Cập nhật:
Bố mẹ đ/è ch/ặt tứ chi của Tần Nghiên. Tôi bưng th/uốc lên, bóp ch/ặt cằm của cô ta, rót th/uốc vào trong. Tần Nghiên giãy giụa, sợ hãi giương mắt nhìn tôi. Tôi cười: “Không phải mày hâm m/ộ mặt của tao à? Vậy tao thẳng hẳn cho mày nhé.” Th/uốc đổi da được uống không bao lâu, Tần Nghiên đã dần dần không còn động đậy nữa. Hơi thở dần dần bình ổn. Thôn chúng tôi có câu châm ngôn... Ba bát th/uốc đổi da, thần tiên cũng khó gọi, da mới dễ l/ột, cô gái cong môi cười. Tôi nhéo da trên mặt cô ta: “Cũng được rồi.” Mẹ gật đầu: “Mẹ đi lấy d/ao.” Hiệu quả của th/uốc đổi da rất tốt, chưa mất đến một tiếng đồng hồ, da của Tần Nghiên đã được l/ột hoàn chỉnh. Thậm chí còn không chảy ra một giọt m/áu. Đây chính là chỗ kỳ diệu của th/uốc đổi da. Tôi không cần phiền phức như vậy. Hôm nay vừa tròn là sinh nhật 18 tuổi của tôi. Khi kim đồng hồ chỉ 0 giờ, làn da của tôi cũng bắt đầu trở nên lỏng lẻo, tôi sờ một đường may mảnh ở sau gáy, nhẹ nhàng kéo ra hai bên... Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ là đại tiểu thư. ... Sáng sớm ngày hôm sau, nhà chúng tôi nhào nháo gà bay chó nhảy. “Tôi mặc kệ! Tôi phải quay về! Nơi q/uỷ quái này tôi không muốn ở thêm một giây nào nữa!” Tôi đi/ên cuồ/ng hất đổ đồ đạc, cả người giống như đứng ở rìa sụp đổ. Tổ sản xuất rất nhanh nghe tiếng đuổi tới. Một biên đạo trẻ tuổi vội vàng hỏi: “Cô Tần, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt gi/ận dữ, nhưng mắt lại đang len lén quan sát biểu cảm của cô ấy. À, dường như cô ấy thật sự đã coi tôi thành Tần Nghiên. Xem ra, kỹ năng diễn xuất của tôi cũng không tồi. Tôi thở dốc mấy hơi, chỉ vào bố mẹ tỏ ra lo lắng đứng ở một bên. “Chị hỏi bọn họ đi!” Tôi quát: “Chỉ vì hôm qua tôi đùa xíu với bà Lâm mà Lâm Linh kia đã xông vào phòng của tôi lúc nửa đêm, còn cầm d/ao nữa.” “Không ngờ cô ta lại muốn gi*t tôi?” “Nơi chó ăn đ/á gà ăn sỏi xuất hiện dân giảo hoạt, nơi rá/ch nát này tôi không ở thêm được nữa.” “Mọi người nghe xem, giọng của tôi cũng hỏng rồi!” Biên đạo trẻ tuổi bị mỗi chuỗi tin tức làm cho choáng váng. Cô ấy bình tĩnh, an ủi nói: “Cô Tần, chúng tôi có mang theo th/uốc trị viêm họng, tôi sẽ nhờ người lấy cho cô trước.” Nói rồi, cô ấy dừng lại, quay người nhìn xung quanh: “Lâm Linh đâu?” Cô ấy vừa dứt lời, bố mẹ tôi vừa khóc vừa đi lên trước. “Là chúng tôi không dạy dỗ con bé hẳn hoi, chúng tôi đã đưa con bé đến nhà họ ở thôn bên cạnh, sau này con bé sẽ không quấy rầy Nghiên Nghiên nữa, xin mọi người đừng báo cảnh sát bắt con bé!” “Lâm Linh chỉ là muốn hù dọa Nghiên Nghiên, con bé sẽ không gi*t người!” “Nghiên Nghiên à, dì xin cháu, nhất định đừng báo cảnh sát.” Biên đạo tỏ ra phức tạp, cô ấy có lẽ cũng có thể đoán được, cô tiểu thư họ Tần này chắc chắn đã u/y hi*p cặp vợ chồng không có văn hoá này bằng cách báo cảnh sát. Cặp vợ chồng này cũng sắp bị Tần Nghiên dọa cho khóc rồi. Sự việc này đúng là không dễ xử lý... Cô ấy hơi suy tư một lúc, quay người đi tới chiếc xe vans cách đó không xa. “Tôi đi hỏi đạo diễn.” ... Đạo diễn của “Đổi da đổi đời” là một nữ đạo diễn rất trẻ tuổi, cũng là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp học viện nghệ thuật hàng đầu. Cô ta nghe lời của biên đạo, đầu cũng không ngẩng lên. “Tài liệu thực tế đại khái đủ rồi, nếu bây giờ cô Tần không muốn ghi hình tiếp, vậy chúng ta cứ làm theo ý muốn của cô ta.” Đạo diễn vừa lên tiếng, cả tổ sản xuất đều thở phào nhẹ nhõm. Ở thôn làng hẻo lánh này quay hình chương trình quả thật rất mệt! Cuối cùng có thể kết thúc về nhà sớm! Bọn họ vội vội vàng vàng quay hình nốt tập cuối cùng, thu dọn thiết bị nhét đầy mấy chiếc xe, bắt đầu lên đường trở về. Tôi và đạo diễn ngồi trên một chiếc xe, cô ta tự mình lái xe. Trên đường trở về thành phố, tôi quay người ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Những thôn làng cây cối không ngừng lùi lại phía sau, cho đến khi biến mất không thấy đâu. Tôi đóng cửa sổ, dựa vào ghế da thật, nhìn khuôn mặt của nữ đạo diễn trong gương chiếu hậu phía trước, phì cười một tiếng. “Chị họ, chị thấy bộ da này của em thế nào?” Nữ đạo diễn nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn gương, khóe môi hơi cong: “Ngoại hình cũng bình thường, thế nhưng phú phú.”