Phiên ngoại 1 (1)

Ngoại truyện - Kho báu thế gian 1 Sự ra đời của ta như một cơn á/c mộng. Phụ hoàng cả đời đều bị vây trong giấc mộng đó. Mẫu hậu bị người làm hại đến khó sinh, kéo dài thêm nữa thì chỉ có một x/á/c hai mạng. Nàng để cho phụ hoàng đem ta mổ mẹ lấy con…. Tất cả những người biết câu chuyện này, đều cảm thấy là ta hại ch*t mẫu hậu. Ta không hiểu, rõ ràng phụ hoàng đã trừng trị hung thủ chân chính, tại sao tội nhân lại thành ta? Sau đó ta đã nghĩ thông suốt. Bởi vì ta là cây gai mọc ngang trong lòng ông ta. Nếu như không có ta, mẫu hậu sẽ không ch*t. Có lẽ ông ta đã hơn một lần nghĩ như vậy. Thời gian lâu dần, ta cũng bắt đầu cảm giác mình chính là hung thủ. Phụ hoàng cho ta thân phận tôn quý nhất, lại dùng thái độ lạnh lùng nhất đối đãi với ta. Ta không có thái tử điện của mình. Được an bài ở trong Ngọc Tuyền cung của mẫu phi. Bởi vì nơi này, là nơi phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đặt chân. Sau khi đến tuổi, ta theo lệ thường là ở cung học đọc sách. Trước khi đi, phải chọn bạn đọc trước. Phụ hoàng tuy rằng lạnh nhạt với ta, nhưng sẽ không để cho ta rơi vào tình trạng không có người chọn. Năm đó Mặc Thư Yến, thiếu đi một người. Ta nghe cũng đã nghe ông ta nói qua, là tiểu công tử nhà Trầm tướng quân. Bọn họ nói, y ở trong nhà vô cùng được sủng ái,là một tiểu hỗn đản vô pháp vô thiên. Ta ngược lại cảm thấy, nếu có người yêu thương, cho dù thật sự lớn lên thành hỗn đản, cũng là một hỗn đản hạnh phúc. Họ nói vậy chỉ vì gh/en tị. Bởi vì Thẩm Kh/inh Ẩn không tới, Tiêu Nam Sanh, cũng chính là tam ca của ta, ngày đó trở thành người duy nhất -- là một hoàng tử lẻ loi. Tuy rằng sau này mẫu tộc hắn an bài người thích hợp hơn cho hắn làm bạn đọc, hắn vẫn như cũ không đồng ý. Một phần sự bất mãn này trút lên người ta. Một phần khác, được tính trên đầu Thẩm Kh/inh Ẩn. Tôi không có ý giúp hắn ta. Ta chỉ hơi tò mò thôi. Một tên khốn vô pháp vô thiên sẽ như thế nào? Lão tam có một con chó dữ, không biết cắn đ/ứt bao nhiêu cổ chân, cánh tay, thậm chí là cổ của một số thị nữ thái giám Lão Tam không dám để chó cắn đ/ứt chỗ nào của Thẩm Kh/inh Ẩn. Thứ nhất nhà y thế đại trung lương(đời đời trung thành), tổ tiên quân công hiển hách, rất được phụ hoàng tín trọng. Thứ hai cha y bao che khuyết điểm đến không muốn sống. Thứ ba lão tam thích tỷ tỷ y. Cho nên hắn dự định trừng ph/ạt nhỏ, để cho con chó đi/ên này ăn no mới thả ra. Như vậy không đến mức cắn Thẩm Kh/inh Ẩn quá thảm. Cũng không biết tại sao, hôm nay Thẩm Kh/inh Ẩn bị Thẩm tướng quân mang đến trong cung cáo tội, còn mang theo một con thỏ cất ở trong ng/ực. Thẩm tướng quân bị lưu lại Thừa Thiên điện cùng phụ hoàng thương nghị việc bao vây diệt trừ thổ phỉ vùng Giang Chiết. Y ôm thỏ chạy lung tung trong cung. Người của tôi đều mất dấu y. Ta đành phải tự mình đi tìm. Cũng không thể để cho y ở trong cung xảy ra chuyện. Ta tìm không nhanh bằng chó, dù sao ta dựa vào đầu óc, con chó đi/ên kia dựa vào mũi. Lúc ta đến, Thẩm Kh/inh Ẩn đã đ/á/nh con chó kia ngất xỉu. “Cắn thỏ của ta, thật sự là gan chó bao trời, thỏ con, cắn lại cho ta.” Y bế thỏ gặm, cắn tượng trưng một miếng trên người con chó. Sau đó nhẹ nhàng trấn an con thỏ bị kinh hãi kia. “Yên tâm đi thỏ con, có ta bảo vệ ngươi, sẽ không để cho ngươi mất một cọng lông thỏ!” Ta nhịn không được cười khẽ một tiếng, trước khi y phát hiện, trốn ở trong bóng tối tường thành. Ta ôm lấy trái tim đang đ/ập thình thịch. Nhịn không được nghĩ. Giá mà ta là con thỏ đó. Sau đó, ta hao hết tâm tư, để cho mình trở thành một con thỏ có người bảo vệ. Một con thỏ được Thẩm Kh/inh Ẩn bảo vệ.