Chương 17 (Hoàn)

Ngày hôm sau. Thiên lao truyền đến tin tức - - Ngự Trạm t/ự s*t. Tin tức cũng như vậy truyền ra, nghe nói, tiền triều Hoàng Thượng biến thành tù nhân sau, còn bị một tên nam nhân vấy bẩn. Ta lại đi thiên lao một chuyến, đương nhiên không phải đi nhặt x/á/c cho Ngự Trạm, mà là hỏi thăm hạ ngục tốt, cảnh tượng lừng lẫy tối hôm qua. Thu một ít bạc vụn, cai ngục thở dài miêu tả cho ta, "Tiểu thư không biết, tình cảnh tối hôm qua, chậc chậc...... Thật sự là khiến người ta không nhìn nỗi.” “Tên nam nhân kia vốn có sở thích đặc biệt, lại bởi vì nghèo không tìm được người yêu, nghẹn khuất nhiều năm như vậy, đối phương vẫn là loại thân phận này, chậc, cả đêm đều không nghỉ ngơi.” Đem bạc nhét vào quần áo, tên cai ngục cười thở dài, "Có thể nhìn thấy tình cảnh này, tiểu nhân đời này xem như đáng giá.” Hắn lại nói nhỏ với ta một chút, mà ta cười cười, không nói gì. Nghe hắn miêu tả, trước mắt ta tựa hồ đều có thể hiện ra hình ảnh kia. Khuôn mặt người đàn ông tái nhợt, hai tay bị trói gắt gao nắm ch/ặt quyền, cắn ch/ặt hàm răng, bị ép phải làm loại chuyện này. Đôi mắt từng ôn nhuận đa tình kia gắt gao nhắm ch/ặt, đột nhiên mở ra, đáy mắt cũng chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch. Mà ta chỉ có thể nói một câu đáng đời. Nếu như cuộc đời thật sự có kiếp sau, ta chỉ hy vọng đừng gặp lại hắn. Tân đế tập trung khí vận thiên hạ vào đại thành, thay đổi triều đại, đăng cơ xưng đế. Sau khi lên ngôi, hắn ta chăm chỉ làm việc. Yêu dân, rất được dân chúng kính yêu. Mọi người đã sớm quên Cẩm tiểu thư bị phỉ nhổ là hồng nhan họa thủy kia, thế nhưng, mỗi khi có người khen ngợi tân đế, hôn quân Ngự Trạm này sẽ bị người kéo tới so sánh, cũng bị m/ắng một phen. Người để lại tiếng x/ấu muôn năm không phải Chu Cẩm ta, mà là hắn. …… “A Cẩm, ngươi có muốn ở lại trong cung không?” “Trẫm có thể cho ngươi một chức nữ quan.” Trong ngự thư phòng, tân đế hỏi ta như vậy. Trong quá trình cùng Tân Đế bắt chuyện, ta biết được hắn đúng là nam nhân khiến sư phụ ta tâm tâm niệm niệm cả đời kia. Chỉ là hắn, quả thật có chỗ tốt, sau khi đăng cơ liền đem thê tử kết tóc của mình lập làm hoàng hậu. “Tạ ơn ý tốt của Hoàng thượng, chỉ là, A Cẩm đối với hoàng cung này quả thực có chút ám ảnh, chuyện hôm nay, chỉ muốn du sơn ngoạn thủy, đi trên giang hồ một lần.” “Được.” Tân Đế cười khẽ, "Tính tình ngươi thật giống sư phụ ngươi.” Ta cũng theo hắn nhẹ giọng cười, gật gật đầu. Khi ta còn nhỏ đi lạc, vẫn theo sư phụ lớn lên, cho đến khi sư phụ qu/a đ/ời, ta mới được cha mẹ tìm về. Ngày rời cung, ta đứng ở cửa cung, quay đầu nhìn ra xa, đáy lòng khó tránh khỏi có chút cảm khái. Thâm cung tường cao này, không biết đã mai táng thanh xuân của bao nhiêu nữ tử, có người bị vinh hoa mê hoặc, có người là thân bất do kỷ, cũng có người, là thật sự yêu nam tử thân ở địa vị cao kia, nhất định không thể chỉ vì mình dừng lại. Vô luận như thế nào, đều có bất đắc dĩ. Nhưng ta lại khác. Hôm nay ta b/áo th/ù, cũng dần dần buông xuống yêu h/ận ngày xưa, cũng không cần câu nệ với bốn phương thiên địa này nữa. Cuộc sống sau này, ta chỉ muốn phiêu liêu giang hồ một chút, cũng trải qua cuộc sống khoái ý ân cừu trong miệng sư phụ. Hôm nay, hết thảy ràng buộc đều đã buông xuống, ta chỉ muốn đi dạo chung quanh một chút. Nhìn núi cao, nhìn nước chảy. Nếu may mắn còn có thể gặp được nam tử cùng chung chí hướng, ta sẽ đem những quá khứ này kể hết cho hắn nghe, nếu hắn có thể tiếp nhận, ta liền cùng hắn tìm một tiểu sơn trang non xanh nước biếc, ở trong bình thản sống quãng đời còn lại. Nếu không may mắn như vậy. Ta cũng không cảm thấy cô đ/ộc, một mình dừng lại đi dạo, ven đường nghe một chút chuyện xưa của người khác. Có lẽ, ta sẽ giống như sư phụ năm đó, thu một tiểu đồ đệ ngoan ngoãn, đem kiến thức tích lũy cả đời của ta dốc lòng truyền thụ. Chỉ là, nếu như hắn chớp mắt hỏi sư phụ lúc còn trẻ có từng yêu một người hay không, ta sẽ cười nhẹ nói cho hắn biết – “Không có.” “Sư phụ chưa từng yêu ai, hy vọng sau này con có thể may mắn hơn sư phụ, gặp được một người đáng để con yêu.”