Chương 4
Đêm đó, Ngự Trạm vì trấn an, lật bảng hiệu của Ng/u Mỹ Nhân.
Nghe các cung nữ trực ban đàm luận, đêm hôm đó đi/ên loan đảo phượng, động tĩnh lớn đến mức bọn họ trực ở ngoài điện nghe xong đều x/ấu hổ.
Ngày hôm sau, Ngự Trạm vẫn lật bảng hiệu của Ng/u Mỹ Nhân, tất cả mọi người nói, phúc khí của Ng/u Mỹ Nhân sắp tới.
Tuy nhiên.
Đêm còn chưa qua, trong cung Ng/u Mỹ Nhân đã truyền đến tin tức......
Ng/u Mỹ Nhân làm đổ trà nóng phỏng Hoàng Thượng, còn lên tiếng chống đối, Hoàng Thượng dưới cơn nóng gi/ận lại đem tống vào lãnh cung.
Mọi người lại lặng lẽ nghị luận, vừa mới thượng vị liền bị giáng chức, phúc khí của Ng/u Mỹ Nhân hẳn là đã kết thúc.
Ta còn chưa kịp ngủ, đã bị truyền đến Dưỡng Tâm điện.
Ngự Trạm ngồi bên cạnh long sàn, ngước mắt nhìn ta ra lệnh, "Lại đây.”
Ta liền làm theo lời hắn.
Hắn quét mắt nhìn qua đầu gối ta, "Còn đ/au không?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, không còn đ/au.”
Vừa dứt lời, tay Ngự Trạm liền thò qua, đ/á/nh vào đầu gối ta một cái.
Đau đến nỗi ta hít sâu một hơi.
Hai đầu gối vốn đã mạnh mẽ chống đỡ trong nháy mắt mềm nhũn, chật vật ngã xuống đất, liền bị hắn ôm vào trong ng/ực.
Ngự Trạm ôm lấy ta, giọng nói mơ hồ bất định, "Nếu đ/au, tại sao trong yến tiệc ngày đó không c/ầu x/in trẫm?”
C/ầu x/in hắn?
Đời này ta chỉ cầu qua hắn một lần, ngày diệt môn, ta quỳ trên mặt đất bám vạt áo hắn, c/ầu x/in vị nam tử khiến ta ái m/ộ nhiều năm này tha cho người nhà ta một mạng.
Nhưng y bào siết ch/ặt bị hắn từng chút từng chút rút ra, ngón tay bám ch/ặt cũng bị hắn từng ngón tách ra.
Nhưng người nọ lạnh lùng nhìn ta, vẫn hạ đạt ý chỉ, tình ý nhiều năm cuối cùng hóa thành hư vô trước ngôi vị hoàng đế của hắn.
Trở lại với hiện tại.
Ta nhẹ nhàng mím môi, giả bộ ôn nhu săn sóc, "Tiệc đông triều thần, nô tỳ không muốn làm khó Hoàng thượng.”
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của hắn.
Tay Ngự Trạm vỗ nhẹ lên tóc ta, "Nếu nàng lúc nào cũng ngoan như vậy thì tốt biết mấy.”
Hắn quay đầu, môi nhẹ nhàng hôn lên tóc ta, như nói mớ, "Nếu nàng ngoan ngoãn một chút, trẫm cái gì cũng có thể cho nàng”
Tối nay Ngự Trạm say rồi.
Lúc tỉnh táo, hắn ham thích mà tr/a t/ấn ta, vũ nhục ta, nhưng mỗi lần uống say, hắn lại rất ôn nhu.
Loại cảm giác khác biệt cách xa này vừa tr/a t/ấn ta, cũng vừa tr/a t/ấn chính hắn.
Ta vùi ở trong lòng hắn, dịu dàng nhu thuận.
“A Cẩm." Hắn rất ít khi gọi ta như vậy.
“Ta ở đây.”
Ngự Trạm cúi đầu nhìn ta, tên đế vương này có một đôi mắt sâu không thấy đáy, "Nàng muốn danh phận sao?"
“Nô tỳ không dám.”
Ta cụp mắt, vẻ mặt cung kính, "Có thể ở bên Hoàng thượng như vậy đã là phúc khí của nô tỳ rồi.”
Hắn thở dài, "Nàng yêu trẫm sao?”
Ngón tay thon dài luồng qua tóc, nâng mặt ta lên.
Hai ánh mắt nhanh chống chạm nhau.
Ta thần sắc mê mang, nhẹ giọng nói yêu hắn.
Ánh mắt Ngự Trạm dần dần tiêu tán.
Hắn biết, câu trả lời của ta chỉ vì tình cổ.
Nhưng hắn không biết chính là, tình cổ đã sớm mất hiệu quả trong cơ thể ta, mặc dù trúng phải cổ đ/ộc, ta cũng không yêu hắn nữa.
Gió đêm nổi lên, Ngự Trạm ôm lấy ta, nhẹ giọng hỏi ta muốn gì
Sao.
Hắn nói.
“A Cẩm muốn cái gì, trẫm đều có thể cho nàng.”
Ta vùi mặt vào cổ hắn, nhẹ giọng nói nô tỳ chỉ muốn ở bên cạnh Hoàng thượng.
Giọng ta rất nhẹ, từng câu từng chữ, đều chứa đựng tình ý không thể che giấu.
“Nô tỳ không cần danh phận, chỉ muốn luôn ở bên Hoàng thượng như vậy.”
“Ở bên A Trạm.”
Một câu A Trạm, Ngự Trạm hoàn toàn xúc động.
Hắn đặt ta ngã xuống giường, nhẹ nhàng tháo bỏ y phục, mỗi một nụ hôn hạ xuống đều vô cùng trân trọng.
Chỉ là, hắn cũng không biết - -
Người vừa mới vùi vào lòng hắn, nói yêu hắn, từ đầu đến cuối sắc mặt không chút biến đổi.
Nếu nói có, chắc có lẽ chính là niềm vui, sự nhẹ nhõm khi sắp được giải thoát.
Hắc khí trên trán tiểu cung nữ kia đã nồng đậm đến cực hạn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay nàng sẽ ch*t bất đắc kỳ tử.
Đó cũng là lúc cơ thể ta ch*t đi.