chương 3

爱吃肉的多肉 等
Cập nhật:
3. Ta mất mẫu thân khi còn bé, phụ thân cũng không tái hôn nên chỉ có một đứa con gái là ta. Ông ấy móc tim móc phổi đối đãi với ta, vẫn luôn cảm thấy là thân phận thương nhân của mình liên lụy ta không thể gả cho người tốt, mà người có gia sản tốt trong miệng ông ấy cũng không bằng chúng ta. Năm đó phụ thân thấy ta có ý với Tiết Bình Tín, cầu người nhờ vả qu/an h/ệ xung quanh, vì để ta không bị người của Tiết phủ kh/inh thường, của hồi môn của phụ thân ta chỉ đứng sau của hồi môn của quận chúa. Sau khi phụ thân qu/a đ/ời vì bệ/nh, gia sản lớn như vậy đương nhiên là của ta. Có lẽ bởi vì từ nhỏ thiếu hụt sự quan tâm của mẫu thân, ta sẽ nghĩ đến người khác trước tiên, khi kinh doanh cửa hàng sẽ đem nhu cầu của khách hàng đặt ở đầu tiên, cũng vô cùng tôn trọng suy nghĩ của các tiểu nhị. Tiếp nhận cửa hàng Lục gia hai năm nay, gia nghiệp còn mở rộng hơn so với lúc phụ thân kinh doanh hơn một bậc. Ta mang theo Nguyên Bảo đi thị sát khách điếm mới mở, khách điếm này mở ở bên cạnh y quán nổi danh nhất kinh thành. Đại phu y quán này y thuật cao minh, người đến thăm bệ/nh rất nhiều, ta muốn mở khách điếm ở chỗ này, cung cấp chỗ ở cho người khám bệ/nh. Mấy ngày nữa khách điếm sẽ khai trương, ta lên xuống lầu xem một lần, cũng không tệ lắm, cơ bản giống như suy nghĩ của ta. Lầu một có một gian phòng riêng, chuẩn bị mấy cái ghế dài và nước trà, cung cấp chỗ nghỉ ngơi miễn phí cho người khám bệ/nh. Ngay lúc ta muốn rời đi, tấm biển đang treo ở cửa khách điếm đột nhiên bong ra. Tuy rằng ta cố gắng tránh né, nhưng cánh tay trái vẫn bị đ/ập trúng, bọn họ trực tiếp đưa ta đến y quán kế bên. Được rồi, có lẽ mở quán trọ bên cạnh y quán là để tiện cho ta. Lúc ta chờ ở phòng kế, một nam tử mặc trường sam tố thanh đi vào, tóc quy củ dùng mũ ngọc xanh buộc lại. Ta nhìn hắn một cái, dáng dấp cũng đàng hoàng, nhưng đàng hoàng cũng phải có quy củ. “Ta vào trước, hơn nữa cánh tay ta rất đ/au.” Ta nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng nói ra. “Ngoại trừ đ/au cánh tay, có choáng váng đầu không? Có buồn nôn không? Còn có khó chịu nào khác không?” Nam tử nói xong lập tức cầm khăn tay ngồi xổm bên cạnh ta chuẩn bị vén ống tay áo của ta lên. “Ách, không có.” Ta mới phản ứng lại, hắn tựa hồ là đại phu? Chỉ là còn quá trẻ, khác một trời một vực so với hình tượng đại phu già sức yếu trong ấn tượng của ta. “Ta kê cho ngươi mấy liều th/uốc, một ngày uống ba lần.” Nói xong lại lấy ra một dải vải bông dài màu trắng quấn quanh chỗ ta bị trầy xước: “Vết thương ta đã rửa sạch, mỗi đêm trước khi đi ngủ bôi th/uốc mỡ xong đổi một dải vải bông mới bọc kỹ, bảy ngày sau lại tới.” Nguyên Bảo cất kỹ th/uốc rồi đi tính tiền, trở về nói cho ta biết vải bông là miễn phí. “Mỗi người bệ/nh đều miễn phí vải bông, cũng là một khoản chi không nhỏ.” Ta cảm thán. “Không phải ai cũng có gia cảnh tốt, y quán có thể giúp gì cũng phải tận lực giúp.” Nam tử cười đáp. “Ta trả tiền đi, ta không thiếu tiền.” Ta buột miệng nói. “Ngài nguyện ý cung cấp nơi nghỉ ngơi tạm thời cho người bệ/nh, ta rất cảm tạ, một chút tâm ý kính xin nhận lấy.” Nam tử thành khẩn nói. “Giờ ngươi đã biết rồi, vậy ta giới thiệu bản thân một chút. Ta tên là Lục Mạn Nghê, bà chủ khách điếm bên cạnh.” Ta đưa cho hắn một tấm danh thiếp. “Chào bà chủ Lục, ta là Hàn Thạch Thanh, đại phu của y quán này.” Hắn cũng đưa cho ta một tấm danh thiếp. Giới thiệu xong, đột nhiên không biết nên nói cái gì, vì thế x/ấu hổ phất phất tay: “Vậy không làm phiền ngài nữa, bảy ngày sau ta lại tới.” “Vết thương kiêng cay, ăn uống thanh đạm là chính. Sắp tới không nên làm lụng vất vả.” “Còn nữa, trước hết dưỡng thân thể cho tốt.” Hàn Thạch Thanh dặn dò. Không biết vì sao, nghe được mấy câu này mũi ta có chút chua xót, từ sau khi phụ thân qu/a đ/ời, rất ít người nói những lời này với ta. Chưa từng có nam tử cùng tuổi quan tâm ta như thế, mặc dù đối với Hàn Thạch Thanh mà nói, chỉ là dặn dò bình thường đối với người bệ/nh mà thôi.