Chương 6.2
Nguyên Bảo khó hiểu: “Nhưng là trước đó vài ngày, tiểu thư không phải để cho nô tì dự trữ rất nhiều lương thực sao?”
“Ngươi đi tìm tiêu cục chúng ta hợp tác, để cho bọn họ phái nhất đẳng tiêu sư, bảo vệ những lương thực này của chúng ta vận chuyển đến phía nam, ngựa cũng chuẩn bị nhiều một chút, tận lực nhanh một chút. Lại đi chọn lựa chút tiểu nhị đắc lực, đi cùng, chúng ta đi phía nam trợ giúp c/ứu nạn thiên tai, bây giờ bọn họ thiếu nhất chính là lương thực, nhưng là ta lo lắng những quan viên kia, phải tự mình đi ta mới an tâm.”
Lúc giữa trưa, Nguyên Bảo cũng đã làm xong những thứ này, lương thực trang bị ròng rã hai mươi xe, ít nhất có thể đóng góp chút ít sức nhỏ.
“Bà chủ Lục? Đây là muốn đi đâu?” Âm thanh Hàn Thạch Thanh trong tiếng ồn ào truyền đến.
Ta tìm âm thanh vang lên, thì nhìn thấy hắn cưỡi một con ngựa, lưng đeo hòm th/uốc đi khám. Đi phương Nam c/ứu trợ thiên tai.
“Vừa mới biết được tin tức, ta nghĩ khẳng định có rất nhiều nạn dân sinh bệ/nh, nghĩ qua đây có thể giúp một ít.” Hàn Thạch Thanh từ trên ngựa xuống nói.
“Vậy chúng ta cùng đi đi.” Ta nhìn thấy Hàn Thạch Thanh, trong lòng đột nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
“Đã như vậy, ta lại mang thêm mấy đệ tử, chuẩn bị nhiều th/uốc chút, còn phải phiền toái mượn bà chủ Lục một chiếc xe ngựa, vốn nghĩ chính ta một người đi, chỉ m/ua ngựa.” Hàn Thạch Thanh có chút ngượng ngùng mở miệng nói.
“Không thành vấn đề, Nguyên Bảo, ngươi đi cùng với Hàn tiên sinh đến y quán chuẩn bị, nửa canh giờ sau chúng ta đúng giờ xuất phát.” Loại yêu cầu này, ta tự nhiên sảng khoái đáp ứng.
Xe ngựa một đường chạy như bay, ta bị xóc nôn hai lần, cũng may có Hàn Thạch Thanh ở đây, uống chút th/uốc dễ chịu hơn rất nhiều.
“Còn chưa hỏi, sao hôm nay Hàn tiên sinh lại trở về trong phủ?” Dọc theo đường đi ta đều suy nghĩ vấn đề này, chỉ là một mực vội vàng dạn dò mọi chuyện, không để ý hỏi.
“Lần này đi không biết lúc nào trở về, vốn định đi nói lời tạm biệt với ngươi.” Hàn Thạch Thanh cười cười, bên tai dần dần đỏ lên.
“Ai ngờ không nói lời tạm biệt, còn một đường đồng hành. Tâm tư hai chúng ta thật đúng là nghĩ đến cùng một chỗ.” Ta cũng cười nói.
Nguyên Bảo ở một bên nhìn hai chúng ta, đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu thư và Hàn tiên sinh, cùng nhau c/ứu trợ người nghèo, hôm nay sau khi biết lũ lụt lại muốn đi c/ứu trợ thiên tai, quả nhiên là tâm linh tương thông.”
Hàn Thạch Thanh nghe nói như thế, mặt đỏ bừng, ghé vào cửa sổ xe ngựa: “Trong xe hơi ngột ngạt, ta đi hóng gió.”