Dù sao cũng không còn là thống soái vô song nữa nên Trần Nộ có thể huy động tất cả lực lượng và làm được như
này đã là rất tốt rồi.
“Nói đi!”
“Trần Nhã được mọi người gọi là người đẹp số một thành phố Thiên Nam, là con gái của nhà họ Trần, một gia tộc
nhỏ ở Thiên Nam.
Nhưng lúc này nhà họ Trần đang gặp chút sóng gió.
Có một số gia tộc muốn lấy Trần Nhã, chắc là
làm vợ lẽ với ý đồ nuốt trọn tài sản nhà họ Trần chăng? Nhưng gia chủ nhà họ Trần không đồng ý nên đang chuẩn bị
chọn người ở rể để chặn mưu đồ của mấy gia tộc này”.
“Theo như điều tra thì Trần Nhã và nhà họ Trần không có liên quan gì đến cô Khương cả.
Thuộc hạ đoán, chỉ là ngoại
hình giống nhau thôi”.
“Thôi Hoan cũng thuộc gia tộc nhỏ ở thành phố Thiên Nam.
Thôi Hoan đã có hai vợ rồi, định lấy Trần Nhã làm vợ lẽ
tiếp nhưng bị nhà họ Trần từ chối, vì chúng muốn nuốt trọn nhà họ Trần”.
Quân Tường gật đầu với ý là mình đã hiểu.
Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng sáng: “Ánh trăng vẫn như năm
xưa, liệu người còn giống năm đó không?”
“Ở rể à? Thú vị đấy…”.