Chương 23
Quân Tường lúc này mới quay đầu lại, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, như thể đang dạy dỗ Thôi Thanh Vân: “Lời ông
nói sai rồi, không phải là tôi muốn đối đầu với nhà họ Thôi, mà là do ông tự chạy đến tận cửa nhà người ta, ông đúng
là thích tự ngược”.
“Mày rốt cuộc là ai!”, vẻ mặt Thôi Thanh Vân đầy hoang mang.
“Lúc này mới hỏi tôi là ai, có phải hơi muộn rồi không?”
Quân Tường nhìn Thôi Thanh Vân, cất giọng hờ hững nói: “Vừa rồi có phải là ông chửi tôi đúng không?”
Nuốt một ngụm nước bọt, Thôi Thanh Vân càng nhìn vào biểu cảm bình tĩnh như không của Quân Tường thì càng
cảm thấy sợ hãi.
“Xin… xin lỗi…”, Thôi Thanh Vân nhũn như chi chi, ánh mắt hoảng hốt đáp lời.
“Tôi là người của nhà họ Thôi, anh không thể làm gì được tôi…”, Thôi Thanh Vân có chút hoảng hốt, quay đầu lại ý
bảo đám vệ sĩ phía sau đến cứu mình.
Ngón tay Quân Tường vẫn gõ nhẹ nhẹ lên mặt bàn, vốn chiếc nắp cốc đang đặt trên bàn liền bật mạnh lên cao, Quân
Tường vung tay một cái, nắp cốc bay thẳng ra ngoài.
Phụt! Phụt! Phụt! Chiếc nắp cốc bay một vòng trong không trung sau đó cắt đứt cổ của ba tên vệ sĩ, rồi lúc này mới
găm thẳng vào bức tường bên cạnh.
Thôi Hoan lập tức bị doạ cho tái mét mặt mũi: “Chúng tôi là người nhà họ Thôi, nếu anh muốn động vào chúng tôi,
nhà họ Thôi sẽ không tha cho anh đâu”.
Quân Tường vẫn giữ nụ cười như cũ: “Đừng nóng, đừng vội thể hiện bản thân, món nợ của tao với mày, chút nữa rồi
tính”.
Thôi Hoan: “…”.