Chương 25
Thôi Hoan: “…”
“Không, không, không, anh không thể như vậy!”, Thôi Hoan lắc đầu như điên.
Quân Tường cười nhạt: “Xã hội phức tạp, lòng người hiểm ác, hôm nay tao muốn nói với mày một đạo lý”.
Khuôn mặt Thôi Hoan tuyệt vọng, há miệng nói: “Đạo lý gì?”
Quân Tường cười lạnh: “Vứt bỏ tự trọng…”
“Thì sẽ mất tất cả”.
“Đừng, đừng! Đừng giết tôi!”, Thôi Hoan lui về sau, điên cuồng dãy giụa.
Hắn ta rút điện thoại trong túi ra gọi cho bố mình: “Bố, con ở nhà họ Trần, mau đến cứu con, mau đến cứu con…”
Quân Tường lạnh lùng đạp lên lưng Thôi Hoan khiến hắn ta chưa nói xong đã phun máu mà chết.
Quân Tường biết rõ cho dù là hai nhà Tôn, Tiền trước đây hay nhà họ Thôi hiện tại thì đều là rắn độc.
Nếu không giải quyết dứt khoát trong một lần thì về sau sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức, sống cũng không yên.
Hơn nữa những dòng họ này tay nhiễm đầy máu tươi, giết sạch chúng cũng không sai.
Vì thế Quân Tường ra tay không hề do dự.
“Đem bọn họ đi chôn hết đi”, anh quay đầu nói với bố vợ mà mình được hời.
“Vậy lát nữa gia chủ nhà họ Thôi đến…”, Trần Kiền lo lắng nhìn Quân Tường.
“Đào cái hố to vào rồi chôn một thể”.