Nhưng Hàn Bát Bách ở bên cạnh nhìn Trần Nộ ở bên cạnh Quân Tường như một bức tường, lúc này hắn rơi vào
trầm tư.
Có câu: “Không phải mãnh long không qua được sông”.
Người này dám ngông cuồng như vậy, chắc chắn có lý do gì đó.
Hàn Bát Bách lập tức căn dặn người bên cạnh mình bắt đầu điều tra về Quân Tường, phải làm cho không lọt chút gì.
“Tôi không phục! Anh dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của nhà họ Bạch”, Bạch Trùng Cửu bò dậy quát lớn.
Hắn ta nhìn Quân Tường, nói: “Chẳng qua anh cũng chỉ là tên mãng phu thôi! Có bản lĩnh thì so y thuật với tôi”.
Con người ý mà, khi bị mất thể diện thì rất muốn dùng sở trường của mình để đánh bại người khác để lấy lại thể diện
cho mình.
Quân Tường cười, nheo mắt nhìn Bạch Trùng Cửu nói: “Anh thật sự muốn so y thuật với tôi?”
“Nếu y thuật của anh thắng được nhà họ Bạch thì nhà họ Bạch sẽ để anh dẫn Bạch Tiểu Hoàng đi”, Bạch Trùng Cửu
đảo mắt, nói.
Nhưng Quân Tường không thèm để ý nhiều mà chỉ gật đầu nói: “Cứ như vậy đi!”
Bạch Trùng Cửu lập tức vui mừng, hắn ta không tin có ai vượt qua được y thuật của nhà họ Bạch.
Quân Tường cũng đang muốn thử nghiệm y thuật của nhà họ Bạch.
Anh nhìn Bạch Trùng Cửu, cười nói: “Tôi thích nhất là đánh bại người khác ở lĩnh vực mà người ta giỏi nhất”.
“Làm sao anh có thể thắng được nhà họ Bạch?”, Bạch Trùng Cửu kiêu ngạo nói.
Quân Tường đứng dậy, nghiêng người về trước nhìn Bạch Trùng Cửu như đang nhìn một con chó.
“Vậy hôm nay tôi sẽ cho anh thấy, thế nào gọi là thánh y”.