Chương 1
Ta là một công chúa nhỏ bị hoàng đế và hoàng hậu đương triều vứt bỏ trong nhân gian, chuyện này ta chưa từng nói với ai cả.
Nhưng hôm nay lúc ta đang dạo phố m/ua sắm, lại phát hiện phụ hoàng và mẫu hậu thế mà lại bỏ ra cả món tiền lớn để tìm ki/ếm ta.
Mười bảy năm rồi... thật khó cho phụ hoàng và mẫu hậu vẫn còn nhớ hai người họ còn có một nữ nhi.
1
Ta và A Hạ đứng trước bảng treo thưởng tìm người.
Chàng ấy nhìn người nhỏ bé trong bảng treo thưởng và liếc nhìn ta vài lần, “Thương Thương, nàng và người trên bức vẽ này giống nhau thật đó.”
Nhưng sự chú ý của ta đã bị thu hút bởi số tiền thưởng: ba trăm lượng hoàng kim, hóa ra trong tim phụ hoàng và mẫu hậu ta cũng khá là đáng giá nhỉ…..
A Hạ dùng lực kéo cái đầu bị ám ảnh bởi tiền bạc của ta quay về: “Ngoan! Thứ tiền mà chúng ta nên không nên cầm chúng ta không cầm được.”
Chàng ấy chắc là đang muốn cảnh cáo ta: Giả mạo công chúa đương triều, nếu bị phát hiện thì chỉ một con đường ch*t.
Ta vô cảm cười khẩy, quay người lại vô tình để lộ một vết bớt hoa mai trên cổ, còn có một cái ngọc bội có hoa văn quanh eo.
Ngọc bội đó là trước đây mẫu hậu tặng cho ta, bách tính bình thường đương nhiên không thể phân biệt được là đồ tốt hay đồ giả, nhưng nếu gặp phải người hiểu hàng thì sao?
Trên đường phố có mấy người b/án hàng nhỏ, da mỏng, thịt mềm, lại không có yết hầu. Ánh mắt của họ không nhìn vào công việc kinh doanh của mình mà dán ch/ặt vào bảng treo thưởng trước mặt.
Ta nhìn A Hạ cười thành tiếng: “Vừa rồi rõ ràng là huynh nói ta giống với người trong bức vẽ, sao lại thành ta nghĩ lung tung rồi chứ?”
A Hạ lớn hơn ta hai tuổi, thân hình chàng ấy mảnh mai cao lớn, lại khôi ngô tuấn tú.
Cả phố Tiểu Tây, không nhị lang nhà nào có thể sánh được với ngoại hình của chàng ấy.
Chàng ấy hơi cụp mắt xuống: “Bệ/nh của Tần đại nương cần có tiền, ta biết muội miệng cứng, lòng mềm, tự nhiên sẽ nghĩ cách ki/ếm tiền.”
Nghe xong ta quên mất chuyện bảng treo thưởng vừa rồi, “Tần Đại nương hung hăng, nói chuyện cũng chẳng dễ nghe, ta mới không giúp bà ấy đó.”
Tần đại nương là hàng xóm của A Hạ và ta, bà ấy b/án gà nướng.
Hồi nhỏ ta háu ăn đứng trước quầy gà nướng của bà ấy ngửi mùi hương, rồi không kìm được nước miếng chảy ra khắp sàn nhà.
Tần đại nương chê ta không sạch sẽ nên tùy tiện c/ắt vài miếng thịt gà mà khách quan không thèm lấy rồi đưa cho ta ăn.
Rõ ràng chỉ là mông gà thôi nhưng ta thấy nó ngon hơn rất nhiều mỹ vị quý hiếm nữa.
Ta nghĩ có lẽ lúc đó là do ta đã quá đói.
Bây giờ bà ấy bị b/ệnh, đã lâu rồi ta không được ngửi mùi gà nướng.
A Hạ mỉm cười đầy trìu mến, chuyển giỏ hàng từ tay ta sang tay chàng ấy: “Phải phải phải, Thương Thương của chúng ta là nữ nhân h/ận tâm nhất toàn thiên hạ.”
Vì câu nói này của chàng ấy, cổ họng ta chợt nghẹn cứng.