Chương 3
Tửu lầu ở phố Tiểu Tây rất được ưa thích, có một số khách quan tiểu thư cứ muốn uống rư/ợu mà A Hạ ử, danh tiếng của tửu lầu cứ thế mà một truyền mười, mười truyền trăm người.
Cuộc sống của ta ngày càng sung túc, mọi người trên phố Tiểu Tây bắt đầu gọi chúng ta là chưởng quầy khi nhìn thấy ta và A Hạ.
Hóa ra chỉ khi có tiền thì người khác mới gật đầu cúi chào đó à.
Lúc đó, khi ta đang đi trên đường, A Hạ đã nói rằng ta trông giống như một chú gà trống nhỏ kiêu ngạo.
Ta thầm ch/ửi: Đây coi là gì chứ? Ta còn chưa nói Cửu ngũ chí tôn Hoàng đế là phụ hoàng, Hoàng hậu phượng nghi vạn nghìn là mẫu nương của ta, chính là đứa trẻ thối năm đó xin ăn trên đường Thương Thương ta đây, cuối cùng không phải cũng thành lão bản của tửu lầu phát đạt rồi sao?
Tất nhiên, lời này ngàn lần vạn lần cũng không được nói với A Hạ.
Chàng ấy sẽ chỉ nghĩ ta đang nói khoác mà thôi.
Thực ra ta không muốn coi mình là công chúa, ngoại trừ sau khi ta nhìn thấy số tiền thưởng trước bảng treo thưởng ngày hôm đó là ba trăm lạng.
Đáng tiếc những ngày thần kỳ như thế này kéo dài không lâu, tửu lầu lại gặp phải rắc rối.
Tiểu thiên kim nhà Từ huyện lệnh, uống rư/ợu hoa đào do A Hạ ủ, bắt đầu bị đ/au bụng đi ngoài.
Vốn chỉ là đ/au bụng nhẹ thôi, nhưng chưa đầy hai ngày, tiểu thiên kim kia lại đột nhiên qu/a đ/ời rồi.
Ta cứng người tại chỗ sau khi biết điều này.
Nha phủ đã niêm phong tửu lầu của chúng ta.
Vụ việc này khiến cả phố Tiểu Tây hoảng hốt, quan binh muốn bắt ta nhưng A Hạ lại đứng ở phía trước che cho ta: “Các vị quan gia, ta là chưởng quầy của tửu lầu, cô nương này là ăn xin ta nhặt ở ngoài về, ngài bắt ta là được rồi.”
Cứ như vậy, bọn họ đã bắt A Hạ đi.
Đêm đến, ta không biết đi đâu ngoài việc nằm dài trên phiến đ/á trước quán.
Tần đại nương kéo lê thân x/á/c ốm yếu, môi bà ấy trắng bệch khi bước ra nhìn thấy ta.
“Bà ấy nói với giọng điệu thều thào, yếu ớt: “Còn không mau vào đi?”
Lúc này, giữ thể diện cũng là sống chịu tội, ta vui vẻ đi theo bà ấy vào trong nhà.
Đợi khi bước vào, mới phát hiện đồ tể Tứ Ca cũng ở đó.
Hắn nói với vẻ mặt buồn bã: “Rư/ợu của A Hạ chắc chắn không có vấn đề gì.”
Ta im lặng gật đầu, chính là vậy đó, ta tin A Hạ.
Tần đại nương tạt một gáo nước lạnh: “Ông nói không vấn đề thì là không vấn đề à? Án này phải quan phủ nói không vấn đề mới thả người được đó.”
Cơ thể có phần trương phềnh của bà ấy chậm rãi nằm trên giường: “Từ huyện lệnh là một tên quan vô lại, trên công đường đã đ/á/nh khuất bao nhiêu vụ còn ít sao?’
“Chỉ là A Hạ đứa trẻ đáng thương đó, sợ là phải chịu khổ rồi.”
Ngọn lửa trong phòng rõ ràng đang ch/áy sáng rực nhưng ta lại rùng mình.
Đồ tể Tứ Ca lúc này nhìn ta không thuận mắt: “A Hạ đều xảy ra chuyện luôn rồi, ngươi một chút cũng không vội, ta nhìn ngươi nhìn cũng không rfa, ngươi đúng là kẻ vo/ng ơn bội nghĩa nuôi không quen thuộc mà.
Có lẽ hắn cảm thấy A Hạ mềm lòng, bản thân vào trong lao là vì bảo vệ ta, thế nên mới thấy công bằng.
Tiểu A Ngưu gõ cửa, ta đứng dậy ra mở.
Hắn đứng lên quầy b/án hàng rong của mình trong góc và nói: “Thương Thương, ta đã nghe ngóng được rồi.”
“Tửu lầu lớn nhất ở phố Đông, chính là chưởng quầy tửu lầu Hồng Trần, đứa con trai Ngô Cách, một khoảng thời gian trước nhìn trúng thiên kim nhà Từ huyện lệnh.”
“Nhưng mà thiên kim nhà Từ huyện lệnh từ chối ngay trên phố, khiến người ta mất mặt, lúc đó trên phố rất nhiều người xem trò cười.”
Lòng ta nặng trĩu.
Tần đại nương cũng không nói chuyện nữa.
Người ở quê xung quanh đều biết rằng Ngô Cách đã đưa công việc kinh doanh rư/ợu về kinh thành, và người ủng hộ đứng sau lưng chống lưng cho hắn, nghe nói là đại quan người nhà bên phía mẫu nương nhà Ngô Cách, gọg là Hình Thái úy.
Trong phòng im lặng.
Ta ghé sát vào tai Tiểu A Ngưu thì thầm nhờ hắn thay ta đi làm chút việc.
Nói xong, ta thu dọn đồ đạc nói: “”Mọi người ngủ trước đi, ta vào trong lao thăm A Hạ.”