Chương 15

王翠翠
Cập nhật:
Anh kéo tôi đi ra bên ngoài, bố mẹ anh dắt theo người trong làng cùng tiễn bọn tôi ra khỏi làng. Cứ đi mãi qua hai ngọn núi, lúc nhìn thấy trạm xe, tôi đã mừng đến suýt rơi nước mắt. Tôi và Từ Phong lên xe, ngồi ở hàng ghế sau cạnh bên cửa sổ. Tôi mở túi xách muốn lấy khẩu trang ra lại ngó thấy bao lì xì kia. Tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng, dùng khuỷu tay huých vào người Từ Phong, lúc anh nhìn thấy trong túi xách tôi có bao lì xì thì sắc mặt cũng lập tức thay đổi. Cả hai bọn tôi đều biết, bao lì xì này... bọn tôi đã ném đi sau khi ra khỏi làng rồi. Mặt mày tôi trắng bệch, r/un r/ẩy hỏi Từ Phong: "Nhận tiền lì xì thì sẽ như nào?" "Thì chỉ có thể làm con dâu của họ." Từ Phong cúi đầu, trầm giọng nói. Tôi nhìn thấy dòng người lật đật leo lên xe, dù trong lòng khiếp đảm nhưng vẫn tự mình an ủi mà nói: "Sắp rồi, chúng ta sắp có thể rời khỏi nơi này rồi." Chỉ cần rời khỏi cái nơi quái q/uỷ này, tôi sẽ không sao nữa hết. Thế là, chiếc xe chầm chậm khởi động trước sự mong chờ của tôi. Tôi thầm thở phào một hơi, hai tay chồng lên nhau đặt ở trên đùi, trong lòng nghĩ ngợi nếu như lần này trở về mà Từ Phong không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì tôi nhất định sẽ đề nghị chia tay. Tôi nhìn khung cảnh non xanh nước biếc bên ngoài cửa sổ, bỗng nhận ra có gì đó không đúng. Đây... vốn không phải là đường về! Tôi quay đầu lại, đúng lúc có một đứa trẻ trên xe cũng ngó đầu qua. Tôi lập tức trợn tròn hai mắt, cảm giác nghẹt thở phả thẳng vào mặt. Đứa trẻ này rõ ràng chính là đứa trẻ ở trong làng kia mà! Tôi lại nhìn qua những người khác, vẻ mặt người nào cũng đều ngây dại ra, ánh mắt vô h/ồn, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy quái dị. Tôi sợ hết h/ồn, nhanh chóng kéo lấy tay áo của Từ Phong ở bên cạnh. Lại phát hiện không biết người ngồi bên cạnh mình đã đổi từ lúc nào, cái tạp dề màu đỏ sẫm vô cùng chói mắt đó khiến huyệt thái dương của tôi gi/ật lên kịch liệt. Tôi nghe thấy tiếng bà ấy nói: "Đã trở thành con dâu nhà này rồi, sao lại có thể đi được chứ?" Tôi đứng lên dán người vào cửa sổ xe, tầm mắt đảo một vòng quanh xe nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Từ Phong. Từ Phong đâu rồi? Hay là, từ đầu tới cuối người lên xe cùng với tôi thực chất chính là mẹ anh? "Từ Phong đâu?" Mẹ anh ngoác miệng cười: "Nó hả, dĩ nhiên là có chỗ cho nó đi rồi." Tôi vỗ vỗ cửa sổ xe: "Xuống xe! Tôi muốn xuống xe!" Ngoài kia, chiếc xe đang chạy ngang qua một khu m/ộ, ánh sáng trong xe cũng dần dần mờ đi. Mẹ Từ Phong bóp lấy cổ của tôi xoay qua, ấy nhưng khoảnh khắc bà ấy chạm vào tôi lại giống như bị bỏng, thoáng rụt trở về. Tôi cảm giác đồng tiền xu trên cổ mình toả nhiệt nóng hổi, lúc này chỉ có mỗi nó là khiến tôi cảm thấy an toàn hơn một chút. Mẹ anh nhìn chằm chằm vào cổ của tôi hồi lâu, sau đó mới cười lạnh một tiếng: "Mày tưởng là đồng tiền xu này có thể bảo vệ được mày sao? Mày đã là người của bọn tao rồi, đây chính là số mệnh của mày, không tránh được đâu." Lúc ban đầu tôi vẫn không nhận thức được hàm ý trong lời nói của bà ấy, mãi cho tới khi tôi nhìn thấy chiếc xe buýt lao thẳng xuống vách núi thì mới h/oảng s/ợ hét lớn lên. Á...