Chương 1
Cha ta là người thuần hóa thú, phụng mệnh biểu diễn xiếc thú cho công chúa. Ông ấy nhắc nhở công chúa rằng mãnh thú sợ lửa, vì vậy đừng mặc áo váy màu đỏ. Công chúa ngoài miệng đã đồng ý nhưng sau khi cha ta tiến vào lồng thú, bỗng dưng gọi tiểu thái giám khua khăn đỏ.
Mãnh thú h/oảng s/ợ, cha ta bị cắn x/é đến ch*t.
Tiếng gầm rú của thú vật và tiếng kêu thảm thiết của con người hòa vào làm một, công chúa ngồi ở vị trí vỗ tay cười lớn, xứng là xiếc thú ngoạn mục nhất mà ả ta từng xem.
Bốn năm sau, công chúa đã phát hiện tiểu cung nữ ta có thiên phú, ra lệnh ta thuần hóa thú cho ả ta.
Ả ta không biết, thú vật ta muốn thuần hóa, từ đầu đến cuối đều là ả ta.
-----
Vĩnh An công chúa đang xử ph/ạt người.
Mấy đại cung nữ lo liệu việc của nội viện quỳ thành một hàng, bị ả ta quất từng roj vào mặt.
“Đến cả con chim cũng không hầu hạ đàng hoàng, ta còn nuôi đám phê vật các người để làm gì?”
Ở trong chiếc lồng gần ngay trước mặt các đại cung nữ là một con chim sơn ca nửa sống nửa ch*t đang cụp cánh.
Công chúa vô cùng yêu quý nó, nuôi ở trong phủ công chúa, kêu các cung nữ thân cận với mình hầu hạ cẩn thận.
Kết quả nửa tháng trôi qua, con chim này dần dần không ăn không uống không hót, trông giống như là sắp đi đời nhà m/a.
Công chúa đã nổi trận lôi đình.
“Đây là quà hoàng huynh tặng ta, nếu như nó ch*t, toàn bộ các người ch/ôn theo với nó!”
Các cung nữ cô nhìn tôi tôi nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng đến cực độ.
Không phải các nàng hầu hạ không chu đáo.
Mà là các nàng không có ai biết tập tính của loài chim này, hạt thóc thượng hạng nó cũng không ăn, sâu xanh bắt về nó cũng không ăn, gần như muốn để mình ch*t đói.
Đúng lúc này, ta ở một bên phụ trách vẩy nước quét nhà bất ngờ đặt chổi xuống.
Tiểu thái giám bên cạnh muốn giữ ta lại nhưng không được, trơ mắt nhìn ta đi đến giữa Vĩnh An công chúa và cung nữ chưởng sự.
“Chíp chíp...”
Ta đứng đối diện với chim sơn ca trong lồng, phát ra âm thanh giống như tiếng chim hót.
Chim sơn ca bỗng như tìm thấy đồng loại, ngẩng đầu lên, cũng cất tiếng hót.
Âm thanh trong trẻo vui tai, khiến tâm trạng người nghe cũng trở nên tốt hơn.
Ta khom người cúi xuống, khi đứng dậy, trong tay đã có mấy hạt giống cỏ, ta đút cho chim sơn ca ăn, chim sơn ca vui vẻ ăn hết.
Vĩnh An công chúa giương mắt quan sát ta.
Ả ta hỏi ta: “Người mới tới? Ngươi tên gì?”
Ta giống như tiểu cung nữ vẫn chưa nhớ kỹ quy tắc trong cung, đầu tiên là h/oảng s/ợ, sau đó là hoảng hốt quỳ xuống đất.
“Nô tỳ tên Lan Thu.”
Vĩnh An công chúa phấn khích nhìn ta: “Ngươi biết thuần hóa thú vật, ai dạy ngươi?”
Ta lắc đầu mờ mịt, hết sức lo sợ đáp: “Trước khi nô tỳ tiến cũng đã theo người nhà ở trong núi, gần như trời sinh đã biết.”
Dường như tâm trạng của công chúa rất tốt.
“Thu Lan, tên cũng hay lắm.”
“Nếu đã như vậy, người sẽ đi theo cạnh bổn cung.”
Cứ như vậy, tiến cung hai tháng, ta từ một cung nữ quét dọn cấp bậc thấp nhất trở thành người bên cạnh công chúa.
Vĩnh An công chúa hẳn sẽ không đoán được, một người mới thành thật thoạt trông nơm nớp lo sợ như ta mà lại có gan lừa gạt ả ta.
Tên ta không phải Thu Lan, cũng sớm đã mất đi người nhà.
Khả năng thuần hóa thú vật của ta càng không phải trời sinh mà là được cha ta dạy.