Tiên Võ Đế Vương
Chương 2890 "Bây giờ là thời đại nào?"
Thấy vậy, những nhân tu bên ngoài ngôi sao đều chuẩn bị lấy vũ khí ra, họ không định thả tên này đi, bình thường tàn nhẫn và khát máu, gây hại khắp nơi, bây giờ ngươi đã bị thương, chúng ta còn để ngươi sống sao?
"Cứu ta." Cừu Dư Đại Thánh bị vấp ngã, nó vẫn đang hét lên, có thể nói là không biết lựa đường đi, vừa thấy bên này có nhiều người liền bỏ chạy về phía này, vừa chạy vừa kêu cứu. "Cứu em gái ngươi." Một người đàn ông vạm vỡ hét lên và là người đầu tiên lao tới, thanh Quỷ Đầu Đao trong tay hắn ta tỏa ra ánh sáng lạnh kẽo, chém một nhát, ánh đao dài hàng nghìn trượng lập tức xuất hiện, xẻ đôi trời sao. "Giết." Một người bắt đầu tấn công, các nhân tu đều đồng loạt tiến lên, cấp độ tu vi khác nhau, từ Đại Thánh đến Thiên Cảnh, liều mạng tung chiêu, hết chiêu này đến chiêu khác. Đôi mắt của Cừu Dư Đại Thánh lồi ra, tất cả những gì đập vào mắt nó là pháp khí và bí thuật. Hơn nữa, nó chạy quá nhanh nên đúng lúc va phải. Khung cảnh có chút chua chát, nếu chiến đấu một mình thì nhân tu không thể là đối thủ của Cừu Dư Đại Thánh, nhưng nếu chiến đấu theo nhóm thì khó mà nói, chưa kể Cừu Dư Đại Thánh này còn bị thương nặng. Đến lúc chết Cừu Dư Đại Thánh vẫn chán nản, có thể trốn thoát nhưng kết quả cũng không khá hơn là bao, vẫn phải chết. Trong Vọng Huyền Tinh, Diệp Thành nhìn thoáng qua, không khỏi mỉm cười, có người giúp đỡ tiêu diệt rồi, hắn cũng đỡ mất công đuổi theo giết. Thu ánh mắt lại hắn lại nhìn xuống đất, khi nhìn cái đầu to như thùng rượu kia, hắn không dám nhìn lâu vì sợ lại bị phản phệ. Phải nói, mũi của tộc Cừu Dư thật sự rất nhanh nhạy, sở dĩ cả đám đông như vậy tới đây có lẽ là để tìm cái đầu to đó. Thật không may là tộc Cừu Dư đã gặp phải một sát tinh như hắn, một trận chiến nổ ra, toàn quân đều bị tiêu diệt. “Đây, chúng ta uống canh đi.” Quỳ Ngưu lại đưa ra một cái chậu sắt lớn, chứa đầy canh thịt, tràn đầy năng lượng, mênh mông cuồn cuộn. "Nơi này không phải là chỗ nên ở lâu." Diệp Thành cầm lấy chậu sắt lập tức xoay người đibmà không uống một miếng nào, không muốn ở lại nữa. Có lẽ do hắn đang đi vội nên bước đi không vững lắm, hắn loạng choạng suýt té như chó cạp đất, chậu canh thịt đang cầm trong tay cũng vì vậy mà đổ gần hết. Diệp Thành xấu hổ, vội vàng đứng dậy, lúc này mới ý thức được mình không ở trên mặt đất, trước mặt là một mảnh tối tăm, mà chính xác hơn đây là cung điện khổng lồ dưới lòng đất đó. “Đây là tình huống gì thế?” Lý Trường Sinh đang ôm một cái chậu to uống canh thịt trong lò đồng cũng tỏ vẻ nghi hoặc, tại sao có thể bước một bước xuống lòng đất được? Thần kỳ đến vậy sao? "Không gian đảo ngược?" Quỳ Ngưu cau mày, nếu giải thích như vậy thì mới hợp lý, Diệp Thành đã bước vào chỗ không gian hỗn loạn. Diệp Thành im lặng và cau mày, hắn biết rõ hơn ai hết rằng đây không phải là không gian hỗn loạn, mà là có một thế lực thần bí đang hoạt động, cực kỳ mạnh mẽ và đã kéo hắn xuống đây. Đột nhiên, một cơn gió cổ xưa thổi vào, mang theo không khí thăng trầm, tất cả những ngọn đèn đá trong cung điện dưới lòng đất đều sáng lên. Khi ánh sáng lóe lên, tế đàn kia cũng hiện ra trước mắt hắn, cùng hiện lên là cái đầu trên tế đàn. Tim Diệp Thành đập nhanh, cho dù có ba Chuẩn Đế binh bảo vệ, hắn vẫn cảm thấy áp lực, có cảm giác như muốn quỳ sụp xuống. Đó là một sức ép vô hình, đến từ cái đầu gần như đã lên tới cấp đế đó, huyết mạch của nó khiến cho thánh huyết sôi trào, căn nguyên của nó toát ra khí tức Hồng Hoang mạnh mẽ. Diệp Thành cực kỳ khẳng định chủ nhân của cái đầu này nhất định là người của một tộc lớn Hồng Hoang, về phần đó là ai thì hắn cũng không biết. "Nhóc con Thánh Thể, bây giờ là thời đại nào?" Cái đầu khẽ run lên, thực sự mở mắt ra, mắt như thùng rượu, không thấy đồng tử, hỗn loạn, cổ xưa và đầy tang thương, nuốt trọn trời đất, tuy giọng nói của hắn ta rất nhỏ nhưng lại vang lên như tiếng chuông lớn, cũng giống như sấm sét, khiến Thần Hải của Diệp Thành rung chuyển, nguyên thần gần như sụp đổ. Diệp Thành theo bản năng rút lui, với tâm cảnh của mình, hắn cũng sợ hãi, cái đầu to như thùng rượu thực sự mở mắt ra, thực sự nói chuyện, hình ảnh này thật sự quá đáng sợ, gió lạnh thổi vèo vèo. Không chỉ hắn, mà Quỳ Ngưu và Lý Trường Sinh cũng sợ hãi giật thót lên, bọn họ gặp ma à? Một con ma lớn như vậy. "Bây giờ là thời đại nào?" Thấy Diệp Thành không có phản ứng, cái đầu lại lên tiếng, có lẽ nó mệt mỏi, nên lại nhắm mắt. "Cái này..." Diệp Thành phản ứng lại, ho khan một tiếng, hắn không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, hình như ở Chư Thiên cũng không có niên đại gì, nói Đế Tôn chắc hẳn đầu cũng không biết. "Bắc Minh Đại Đế còn sống." Đầu thản nhiên nói. Nghe vậy, Diệp Thành nheo mắt lại, nếu là cấp Đại Đế thì chắc chắn hắn đã từng nghe nói, Bắc Minh Đại Đế... Trong 130 Đại Đế Huyền Hoang... là Đại Đế duy nhất rèn ra hai đế khí bản mệnh, là Đại Đế của thời kỳ Hồng Hoang, không biết đã chết đi bao lâu. Theo truyền thuyết, trước khi Bắc Minh Đại Đế trở thành đế, đó là thời kỳ Hồng Hoang hỗn loạn nhất, các tộc lớn Hồng Hoang tàn phá bừa bãi, gây ra thảm họa lớn, máu tươi chảy khắp Chư Thiên, Bắc Minh Đại Đế trở thành đế trong thời kỳ loạn lạc, dùng thủ đoạn mạnh mẽ để trấn áp Hồng Hoang, với sự chỉ đạo của ông ta, Chư Thiên mới có được hòa bình trong chín vạn năm. Các tộc Hồng Hoang bị đàn áp cũng sợ hãi và chạy trốn đến biên giới vũ trụ, trong 9 vạn năm không ai dám lộ diện. Danh tiếng của ông ta chấn động cả quá khứ và hiện tại, các đại tộc Hồng Hoang nghe danh đều run sợ, danh tiếng của một vị Đại Đế tồn tại mãi mãi. "Hắn... là người từ thời Bắc Minh Đại Đế sao?" Quỳ Ngưu lẩm bẩm, sau đó đứng ở miệng lò, nhìn chằm chằm cái đầu kia. "Có lẽ là vậy, nếu không thì có nhiều Đại Đế như vậy, sao chỉ nhắc tới Bắc Minh Đại Đế." Lý Trường Sinh sờ cằm, trầm ngâm nói.