Các bậc trưởng bối trong tộc nói rằng, con gái thường tinh tế hơn.
Buổi tối, tại nhà hàng.
Tôi: "Đàn chị, em có một người bạn, có một người rất quan trọng với cậu ấy đang gi/ận dỗi, làm thế nào để người đó vui vẻ trở lại ạ?"
Lý Thích Thích với vẻ mặt "chị hiểu mà", cười nói: "Ý em là có một người rất quan trọng với em đang gi/ận dỗi, phải không?"
Rõ ràng đến vậy sao?
Tôi vội vàng xua tay giải thích: "Không phải em, là bạn em."
"Được rồi, được rồi. A, đúng lúc quá, Vạn Thanh!" Lý Thích Thích vẫy tay gọi Vạn Thanh đang tính tiền.
"Đàn chị này từng trải qua muôn vàn mối tình mà vẫn giữ được mình trong sạch, em cứ hỏi chị ấy đi."
Vạn Thanh đi tới, cúi người nhìn tôi.
"Em trai dễ thương quá."
Cô ấy từ từ tiến lại gần tôi, khẽ nói bên tai tôi: "Hồ ly nhỏ, trốn ra ngoài phải không?"
Tôi gi/ật mình nhảy dựng lên, trợn tròn mắt.
Miệng lắp bắp không nói nên lời: "Chị... chị..."
Tuy tôi đã tu luyện một nghìn năm, nhưng trong tộc hồ ly chúng tôi, tôi chỉ là một con hồ ly nhỏ chưa thành niên.
Năm đó, tôi ham chơi, vừa mới hóa thành hình người đã trốn khỏi núi.
Ban đầu, tôi còn lo lắng bị tộc nhân bắt về.
Nhưng khi sống "kiếp người" mười năm nay, tôi không phát hiện ra đồng loại nào nên đã lơ là cảnh giác.
Hôm nay vậy mà lại gặp được đồng loại.
"Đừng sợ." Vạn Thanh nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Chị sẽ không xen vào chuyện của em đâu."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không bị bắt về là tốt rồi.
Gặp được đồng tộc cũng là một điều đáng mừng.
"Kể chi tiết cho chị nghe nào, em trai." Vạn Thanh ngồi đối diện tôi, cầm lấy chiếc bánh kem dâu tây mà tôi chưa động đến.
Tôi đ/au lòng nhìn chiếc bánh kem dâu tây rời xa mình.
Tôi kể lại một lần nữa: "Là thế này, em có một người bạn từ nhỏ đã xa nhà, có một người nhận nuôi cậu ấy, người đó luôn đối xử rất tốt với bạn em."
"Nhưng người đó thường xuyên tâm trạng không tốt..."
Vạn Thanh ngắt lời tôi: "Em trai, người đó bao nhiêu tuổi?"
Tôi bẻ ngón tay tính toán: "28 tuổi."
"Là người đó sao?" Vạn Thanh chỉ ra phía sau tôi.
Tôi khó hiểu quay đầu lại.
"Anh."
Không biết từ lúc nào Kỳ Lan đã đứng sau lưng tôi.
"Sao anh lại đến đây?"
"Vừa nãy, anh đi ngang qua đây thấy em ở bên trong."
"Anh đến m/ua bánh kem dâu tây cho em sao?"
"Ừ." Kỳ Lan đáp lời tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vạn Thanh.
Anh ấy lại liếc nhìn chiếc bánh kem dâu tây trước mặt cô ấy, không biết đang suy nghĩ gì.
Vạn Thanh cầm chiếc bánh kem nhỏ, nhìn Kỳ Lan, rồi ăn một miếng.
Trong mắt cô ấy mang theo một tia khiêu khích.
Tôi khó hiểu nhìn hai người họ, sao tôi cứ cảm thấy không khí xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo thế này.
"Bây giờ Tiểu Ly có muốn về nhà không?" Kỳ Lan nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi gật đầu.
Anh ấy đã đến rồi, tôi cũng không thể hỏi trước mặt anh ấy được.
"Tính tiền bàn này vào hóa đơn của tôi." Kỳ Lan kéo tôi định đi ra ngoài.
"Chờ đã." Vạn Thanh nắm lấy cổ tay tôi, đứng dậy.
Cô ấy đi đến bên cạnh Kỳ Lan, hôn lên mặt tôi một cái.
Sau đó, cô ấy cầm chiếc bánh kem dâu tây trên bàn, xúc một thìa nhỏ đưa đến bên miệng tôi.
Chị Vạn Thanh thật tốt, quả không hổ là chị gái hồ ly cùng tộc với tôi, không quên cho tôi ăn bánh kem dâu tây.
Tôi há miệng, húp miếng bánh nhỏ vào miệng.
Không quên liếm sạch kem trên thìa.
"Cảm ơn chị." Tôi phồng má, chân thành cảm ơn Vạn Thanh.
Tôi vừa định nói với cô ấy lần sau gặp lại thì Kỳ Lan đã kéo mạnh tôi đi mất.