Chương 1
Từ khi có trí nhớ, tôi đã rất hiếm khi thấy cả nhà ngồi ăn chung một bữa.
Nơi mẹ thường xuyên lui tới nhất chính là phòng của anh hai.
Nghe nói, anh hai bị b/ắt c/óc khi lên ba và đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Ba vừa bận rộn với công việc công ty, vừa tìm ki/ếm thông tin về anh hai.
Anh cả chỉ chú tâm vào học tập, ngày nào cũng bận rộn với đủ các lớp học thêm.
Tôi là người nhàn rỗi nhất trong nhà.
Vì mọi người quá bận, tôi được má Trương chăm sóc từ khi mới lên ba.
Ngày sinh nhật ba tuổi của tôi cũng là lần đầu tiên tôi gặp dì Huệ và Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm với anh hai, thậm chí còn cùng bệ/nh viện.
Tôi nhớ mẹ đã bật khóc ngay khi nhìn thấy Kỳ Lâm lần đầu tiên.
Mẹ nói rằng nếu anh trai không bị b/ắt c/óc, có lẽ anh ấy cũng đã lớn chừng đó.
Để an ủi mẹ, dì Huệ đã chuyển đến ở ngay bên cạnh nhà tôi.
Từ đó, ngoài má Trương, mỗi lần tôi bị sốt, lại có thêm hai người khác bế tôi.
Tôi rất thích dì Huệ, dì giống như người mẹ thứ ba của tôi vậy.
Nhờ sự nhắc nhở của dì, Kỳ Lâm chăm sóc tôi rất chu đáo.
Khi mẹ lên cơn trầm cảm, dì Huệ là người luôn bên cạnh bà ấy.
Khi tôi ốm, Kỳ Lâm lại là người ở cạnh chăm sóc tôi.
So với anh cả, Kỳ Lâm giống anh trai của tôi hơn.
Anh ấy dỗ dành tôi suốt cả tiếng đồng hồ khi tôi ốm, chỉ để tôi ăn thêm vài miếng cơm.
Khi tôi sốt cao, anh ấy không ngủ cả đêm để chăm sóc tôi.
Khi tôi cô đơn, anh ấy ở bên cạnh, và khi tôi buồn, anh ấy đã xuất hiện để an ủi tôi.
Càng lớn, tôi càng hiểu được nhiều hơn.
Tôi phát hiện ra dường như mình đã thích Kỳ Lâm.
Không phải kiểu tình cảm giữa anh em, mà là cảm giác muốn ở bên anh ấy suốt đời.
Nhưng đó chỉ là một ảo vọng mà thôi.
Chưa nói đến việc Kỳ Lâm có thích tôi hay không, bản thân tôi cũng không thể ở bên anh ấy mãi được.
Tôi hiểu rõ cơ thể của mình, tôi đã không còn nhiều thời gian nữa.
Vì vậy, khi tìm được anh hai, tôi thực sự rất vui.
Thật tuyệt vời, có anh hai bên cạnh, dù tôi có ch*t đi, gia đình cũng sẽ không quá đ/au lòng.