Chương 1 + 2

故里飞花
Cập nhật:
Mỗi kỳ sinh lý của em gái nuôi, ta đều nh/ốt cô ta ở tầng hầm ngầm. Mỗi ngày c//ắn nhẹ vào cổ tay cô. Cô ta l/a h/ét, m/ắng ta là tên b//iến th@i, đến một ngày tìm người đ//ánh g/ãy t/ay ch/ân ta. Đem ta biến thành “Người lợn”, tr@ t/ấn đến ch*t, cô ta còn cười đến vui sướng: “Anh à, cảm giác bị b//iến th@i tr@ t/ấn như thế nào? Kiếp sau, đừng làm b/iến th@i nữa.” Haha, bản thân cô ta cũng không biết rằng trong thế giới m/a cà rồng này, cô ta chỉ là một con người, là thức ăn của bọn ta. Tất cả những gì ta làm là để che giấu m/ùi m//áu trên người cô thôi. Sống lại một kiếp, tại kỳ sinh lý của cô ta, lúc cô đang chuẩn bị đi ra ngoài với một tên m/a cà rồng, ta liền đưa cho nó một chiếc túi xách: “Em gái, chơi vui vẻ.” 1. Trong sự tr@ t/ấn vô tận, cuối cùng ta cũng sắp ch*t. Đứa em gái nuôi Cung Uyển tựa vào trong ng/ực Phó Sát Tư, cười đến xinh đẹp: "Anh yêu, bây giờ anh ta không có gì để mất... Hay là, kh//oét m//ắt anh ta đi?" Phó Sát Tư tiến đến bên cổ cô ta dùng sức ngửi ngửi: “Cung Uyển, sao em lại thơm như vậy? Làm anh nhớ tới một món ăn đã lâu đời, thật muốn ăn em.” Cô cười khanh khách đẩy ra khỏi ng/ực của hắn, đi tới một bên cầm lấy một thanh d/ao hình trăng lưỡi liềm: "Dùng nó?" Phó Sát Tư muốn nhận lấy, rồi lại bị cô ta nhẹ nhàng né tránh. Lúc xoay người váy đỏ của cô tản ra, giống như sóng biển m//áu đỏ phập phồng, lại giống như một đóa hoa nở rộ. “Em muốn tự mình động thủ.” Cô ta cười khẽ hướng hắn ném một ánh mắt m/a m/ị. “T/iểu y/êu tinh!” Khi Cung Uyển nhìn về phía ta, nụ cười sáng lạn kia trong nháy mắt liền biến mất không thấy nữa, thay vào đó là sự ch/án gh/ét, oán h/ận như băng sương. Con d//ao đ//âm vào m/ặt ta: “Hôm nay, ngươi sẽ vì hành vi b/iến th@i của ngươi mà r/un r/ẩy, gào thét, c/ầu x/in tha thứ!” 2 Sở dĩ Cung Uyển nói ta b/iến th@i là bởi vì mỗi kỳ sinh lý của cô ấy đều bị ta gi/am gi/ữ ở tầng hầm ngầm. Ta ném toàn bộ băng vệ sinh cô ấy m/ua, ép cô ấy dùng băng vệ sinh ta đưa. Nếu cô ấy phản kháng, ta sẽ dùng t/ính m/ạng mèo cưng của cô ấy để u//y h//iếp: "Em cũng không muốn nó gặp phải bất trắc gì, đúng không?" Ngay từ lúc đó, cô ta liền dùng ánh mắt cực kỳ ch/án gh/ét nhìn ta: “Cung Trạm, anh thật gh//ê t//ởm! Vậy mà có tâm tư x/ấu xa với em gái của mình như vậy!” Ta bị hiểu lầm cũng không sao cả, thuận theo lời của cô ấy nói: "Cũng không có qu/an h/ệ huyết thống, cho dù thật sự phát sinh cái gì, cũng không hẳn không thể. Em nói đúng không... Em gái?" Nói xong, ta bắt lấy cổ tay cô ấy, kéo cô đến bên cạnh ta, cực kỳ khắc chế g/ặm c/ắn c/ổ cô. Thứ đang không ngừng dâng trào dưới d/a th/ịt cô ấy, là m//áu t/ươi! Trong qu/ỷ tộc h//út m//áu có một bộ phận rất lớn m/a cà rồng đã thật lâu thật lâu không có nhấm nháp m//áu t/ươi của người sống... Có trời mới biết ta muốn c/ắn n/át cỡ nào, từng chút từng chút nhấm nháp mút từng ngụm từng ngụm một! Những ngày đầu, cô ấy sẽ vật lộn dữ dội, l/a h/ét đến mức có thể đ/á/nh thức tâm trí đang lạc lối của ta. Bình tĩnh lại ta sẽ cười lạnh nói cho cô ấy biết: “Kêu đi, em kêu to lên, cho dù là kêu r/ách cổ họng, cũng không có ai tới c/ứu em.” Mà hiện tại, cô ấy đã kh//oét m/ắt phải của ta, nắm ch/ặt nhãn cầu của ta trong lòng bàn tay trái, dần dần có chút thất vọng: “Anh à, như thế nào mà anh lại không kêu? Anh kêu đi!! Hét to lên!!”