Chương 14

Đang cập nhật
Cập nhật:
Đếm ngược một tuần. Có Tiểu Dã bầu bạn. Gian phòng trống trải này cũng không còn khiến tôi thấy cô đơn. Tiểu Dã sẽ mang bóng đồ chơi tới để tôi chơi với nó. Còn nép bên chân tôi làm nũng. Thỉnh thoảng nó cũng làm lo/ạn, cắn gối, x/é cuộn giấy. Nghe nói v ế t t h ư ơ n g trên đùi Giang Duật trên rất nghiêm trọng, cũng may điều trị kịp thời, không chuyển biến x/ấu. Nếu không, có lẽ cái chân đó phải c/ắt mất. Nhưng tôi thấy, chân của anh hẳn không có vấn đề gì. Dù vậy, Giang Duật thỉnh thoảng cũng không ngại đường xa tới đây, đem cho Tiểu Dã thức ăn và đồ chơi. Thuận tiện xem thử tôi có trốn hay không. Có đôi lúc tôi muốn hỏi vì sao Tiểu Dã không c h * t. Hoặc là vì sao anh gạt tôi. Nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này, Giang Duật đều lấy cớ rời đi. Một tuần này cứ trôi qua như thế. Hai ngày cuối, Giang Duật cùng ăn cơm với tôi. Tôi nhìn thoáng qua v ế t t h ư ơ n g và s/ẹo trên tay anh. Giang Duật phát giác được ánh mắt của tôi, lấy tay áo che đi. Chắc là lại làm gì đó cho Lâm Dĩ Đường rồi. "Giang Duật, hôm nay ngắm sao cùng tôi được không?" Trước kia chúng tôi đã hẹn, khi chân của anh lành lại, chúng tôi sẽ đến nơi cao nhất ngắm sao. Cầu nguyện cho chúng tôi được ở bên nhau mãi mãi. Giang Duật dường như nhận ra điều gì đó, lần đầu tiên đồng ý tôi: "Được." Một ngày trăng sáng sao thưa. Giang Duật nói, anh không nhìn thấy nhiều sao lắm. Tôi không nói cho anh biết. Tôi từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy một ngôi sao nào. Sau này, cũng sẽ không thấy được nữa.