Chương 2
Tôi không muốn nhìn thấy bản thân biến thành nữ phụ đ/ộc á/c.
Nói cách khác, tôi muốn thử xem, lúc mà Giang Duật vẫn chưa yêu nữ chính hoàn toàn, tôi có thể thuyết phục được anh rời đi hay không.
Trong phòng làm việc, Giang Duật ngồi lên chiếc xe lăn thiết kế riêng, đầu ngón tay trắng bệch giữ ch/ặt tựa tay, đôi chân dài dưới quần tây khuỵu xuống.
Tôi ngồi xổm xuống, lòng bàn tay ấn nhẹ lên phần cơ ở bắp chân anh.
Giang Duật lúc nãy không để ý, bây giờ mới nhìn tôi.
Mấy năm nay vì chân của Giang Duật, tôi đã học hỏi rất nhiều phương pháp trị liệu từ chỗ các chuyên gia.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi mở lời thăm dò: "Giang Duật, em đã hẹn các bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài rồi, chắc chắn họ sẽ có cách giúp cho chân của anh."
Một lúc sau, anh cất giọng nhàn nhạt: "Được."
"Chuyện vừa rồi, em sẽ xin lỗi Lâm Dĩ Đường."
Giang Duật lùi xe lăn ra phía sau một bước, tránh khỏi sự đụng chạm của tôi:
"Dữu Ninh, em đối với cô ấy có hiềm khích gì à? Cứ xem cô ấy như một người có hoàn cảnh đáng thương là được rồi."
Bị cậu mình b/án cho đối tác kinh doanh, xém chút nữa bị xâm hại, khó khăn lắm mới trốn được tới chỗ cọng rơm c/ứu mạng là Giang Duật.
Giang Duật yêu chiều cô ta, cũng là hợp tình hợp lý.
Có điều, thật sự sẽ chỉ xem cô ta là người có hoàn cảnh khó khăn thôi à?
Bất an trong lòng dâng lên:
"Em chỉ sợ…"
"Sợ anh yêu cô ấy."