Chương 4.1
Cuối xuân đầu hè, vừa có ánh mặt trời rực rỡ, lại cùng với gió mát, thật đúng là một thời tiết tốt để vận động.
Ít nhất đối với Lý Thừa Minh, Lam Triết, còn có rất nhiều nam thanh nữ tú tham gia hội săn b/ắn mà nói, quả là vô cùng thích hợp.
“Cô nương nên khoác áo choàng kín vào đi, xem chừng gió lớn, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Tiểu Tích vì ta buộc xong dây buộc, lại quẹo trái quẹo phải đem những nếp gấp trên quần áo vỗ bằng, mới nhìn về phía trên sân, hai đội đang thi đấu, tức gi/ận bất bình nói: "Ai...... Tiểu Hầu gia như thế nào liền đem nữ tử kia mang lên sân đấu, ngài cũng chưa từng cùng người đ/á/nh qua mã cầu đâu!"
“... "Ta thử lấy lại nhận thức của đứa nhỏ, nhẹ nhàng quát lớn:" Tiểu Tích, ai dạy em? Đó là Lam cô nương.”
Nguyện vọng lớn nhất của Lam Triết là chinh chiến sa trường, b/áo th/ù cho người thân của nàng. Trên thực tế, võ công của nàng không kém Lý Thừa Minh nhiều lắm, chỉ là cần mọi người đồng ý.
Cho nên khi Thiên Tử bày mưu đặt kế Lý Thừa Minh cùng Lam Triết dẫn đầu một đội người đến tranh tài trước mặt nhiều quý tộc.
“Nghe nói trước đây không lâu Lam cô nương gặp mặt Thiên Tử, nói không chừng ta sẽ có thêm một vị Lam tướng quân.”
Ta chỉ vào nữ tử trong hỗn lo/ạn cho nàng xem. Lam Triết vốn là dáng người cao ngất, lúc này trong lúc tranh đoạt cũng không rơi vào thế hạ phong, nàng kéo dây cương ở trong cát bay bay lên theo mã cầu tránh tới tránh lui, thật là tư thế oai hùng hiên ngang.
Tiểu Tích rốt cuộc thiếu kinh nghiệm, ngơ ngác cùng ta xem trận đấu một lát, lại nói: "Đánh mã cầu cùng làm tướng quân có qu/an h/ệ gì..."
Ta cùng nàng tán gẫu: "Tiểu Tích, em cảm thấy một tướng quân phải có bộ dạng gì đây?"
“Vậy, khẳng định phải như tiểu Hầu gia như vậy, "Nàng lục lọi ruột gan nghĩ ra từ thích hợp," Uy phong lẫm liệt, ân, ân, thiên nhân chi tư nha.”
Ta nhớ tới mấy canh giờ trước, Lý Thừa Minh mặc phòng hộ được một nửa, ôm mũ bảo hiểm len lén đến chỗ chúng ta, cười như một lãng tử.
"Sáng nay ta có vài trận đấu ngựa."
Ta: "Ồ.”
"Ta đã để lại một vị trí tốt trên khán đài cho ngươi."
Ta: "Ồ?”
Hắn không nói lời nào, nhưng ánh mắt đang đi/ên cuồ/ng ám chỉ, phảng phất ngưng tụ thành thanh âm.
Ta trêu chọc hắn: "Cảm ơn vị trí tốt của ngươi, nhưng trước đây ta không hay xem đấu mã cầu cho lắm.”
“Không phải năm nay có ta ở đây sao?”
Ta nhịn cười: "Vậy được, ta khẳng định sẽ cổ vũ cho ngươi.”