Chương 5

柠檬清凉水
Nguồn: toctruyen.net
11. Rõ ràng tôi đã tập thử vô số lần nháp trong lòng, nhưng khi chính thức đối mặt, tôi lại chột dạ không nói nên lời. Tôi dừng một chút, “Muốn ăn lẩu Oden, anh m/ua cho em đi.” Bằng bất cứ giá nào! Hôm nay tôi phải chia tay! Thừa dịp anh ra ngoài m/ua đồ ăn cho tôi, tôi vội vàng gọi đồ ăn bên ngoài tới, gọi một đống kem lớn. Khi anh ấy quay lại, tôi đã xong ăn hai que kem và đang ăn que thứ ba. Quả nhiên... Tạ Yến Việt nhíu ch/ặt mày, sắc mặt luôn luôn ôn nhu cũng trầm xuống. “Bé ngoan, em không được ăn kem nữa.” Nói xong, anh đưa tay lấy kem trong tay tôi đi. Tôi lập tức dựa theo kịch bản đã sớm vạch sẵn trong đầu, bắt đầu diễn! Tôi bất mãn hất tay anh ấy ra, khó chịu: “Em muốn ăn, Tạ Yến Việt, sao lúc nào anh cũng quản em thế!” Con ngươi của Tạ Yến Việt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tôi tưởng rằng tiếp sau đó anh sẽ tức gi/ận, nhưng tôi chẳng những không tìm được biểu cảm tức gi/ận trên mặt anh, mà còn thấy anh dịu dàng nhìn tôi, dỗ dành tôi: “Hôm nay không ăn được không em? Không phải anh không cho phép em ăn kem, nhưng mấy ngày nay em nên nhịn một chút. Em thích ăn ngọt, vậy anh sẽ m/ua bánh ngọt cho em ăn nhé.” Giọng nói của anh vừa mềm mại vừa dịu dàng, tựa như bong bóng bao phủ lấy toàn bộ trái tim tôi. Nhưng rất nhanh, lý trí của tôi đã khôi phục, cảm thấy vẫn nên chọc thủng bong bóng này thì hơn! Tôi nổi gi/ận đùng đùng nổi gi/ận nói: "Tạ Yến Việt, anh bá đạo quá đấy! Em không thích! Anh không chỉ quản việc em ăn kem, mà còn quản tóc của em, quản việc tắm rửa của em, quản vòng giao tiếp của em, từ đầu đến chân anh đều quản em, em cảm thấy chúng ta… Không hợp.” “Chúng ta chia…” Không đợi tôi nói xong, tôi đã nhìn thấy trong đôi mắt của Tạ Yến Việt như có ngọn lửa ch/áy lan ra khắp đồng cỏ. 12. Môi tôi được bao phủ bởi những ngón tay của anh ấy. “Ngoan, đừng nói câu đó… Đây là điểm mấu chốt duy nhất của anh, những thứ khác, chúng ta đều có thể thương lượng.” Trong giọng nói của anh lộ vẻ làm nũng, nhưng tôi lại nghe ra trong giọng nói đó không áp chế được vẻ bá đạo và ham muốn chiếm hữu. Lòng tôi tê dại, tôi không dám nói tiếp, sợ sẽ chọc gi/ận anh, dù sao anh cũng là thái tử gia Giang Thành. Tôi vội vàng gật đầu, dáng vẻ nhu thuận nghe lời. Sau đó Tạ Yến Việt ra ngoài m/ua cho tôi mấy gói sữa nóng cho bé, nói tạm thời có thể dùng cái này để thay thế. Tôi giả bộ ngoan ngoãn uống sữa nóng cho bé, trên thực tế tôi nghĩ, chuyện cho tới bây giờ tôi chỉ đành nhảy thẳng tới chiêu cuối cùng, chạy trước rồi nói sau! Chờ qua một khoảng thời gian ngắn nữa, sau khi Tạ Yến Việt và Lâm Uyển Uyển ở bên nhau, anh sẽ không cần tôi nữa, cũng sẽ không dây dưa với tôi nữa, khi đó tôi sẽ quay về. Vài ngày tới. Dường như dạo gần đây Tạ Yến Việt bề bộn nhiều việc, thường thì ban ngày anh sẽ ở đây, nhưng trời vừa sẩm tối là anh lại biến mất. Tôi và người đại diện cũng đã bàn bạc xong, hơn nữa người đại diện chỉ biết là tôi muốn ra nước ngoài giải sầu, còn hành trình cụ thể là do tôi tự mình sắp xếp. Cố vấn du lịch tư nhân mà tôi thuê đã đặt vé máy bay và lộ trình cho tôi Một ngày trước khi tôi xuất phát, bộ phim cũng đóng máy. Đạo diễn bảo tôi đi dự tiệc đóng máy, tôi đồng ý. Khi tôi bước vào phòng, tôi thấy trên bàn tiệc có đạo diễn và ba người đàn ông trung niên. Đạo diễn giới thiệu họ là bạn bè, cũng là đại diện nhà đầu tư đầu tư vào bộ phim truyền hình này. Tôi lập tức có chút cảnh giác, tôi tưởng rằng tiệc đóng máy lần này có cho mời các diễn viên khác trong đoàn phim nữa, nhưng ai ngờ lại chỉ có mình tôi! Sau khi tôi mỉm cười ngồi xuống, tôi lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho người đại diện của tôi, bảo chị ấy tới đón tôi. Lần này tới đây tôi có dẫn một trợ lý lâm thời đi cùng, nhưng giờ này anh ta còn đang bị ngăn ở bên ngoài không cho vào. Tôi kính mấy người bọn họ mỗi người một ly rư/ợu, sau khi trò chuyện vài câu, bèn nói muốn đi toilet rửa tay. Sau khi tôi đi toilet, tôi phát hiện Vương tổng m/ập mạp đó đi theo sau tôi, ông ta cũng muốn đi vào toilet cùng tôi. “Cô Cố, chi bằng chúng ta tâm sự riêng đi, thế nào? Sắp tới tôi định đầu tư vào một bộ phim truyền hình nữa, tôi cố ý muốn mời cô tới diễn vai nữ chính của bộ phim truyền hình này." Ánh mắt ông ta tràn ngập d/ục v/ọng và tham lam, quét nhìn toàn thân tôi, có hàm ý rõ ràng. Tôi cười lạnh: “Không cần. Tôi còn có chút việc, xin đi trước.” Muốn x/é rá/ch mặt thì cứ x/é rá/ch mặt đi! Nhưng tôi đã đ/á/nh giá quá thấp trình độ không biết x/ấu hổ của đối phương, ông ta tiến tới gần, muốn động tay động chân ôm tôi. Tôi nhịn được sao? Tôi xách túi xách lên, đ/ập mạnh vào người ông ta, hơn nữa còn cao giọng la lên: "C/ứu mạng! Có tên háo sắc!” Vương tổng bị tôi đ/ập vài cái, đôi mắt tràn ngập tức gi/ận, nổi đi/ên kéo tóc tôi, t/át tôi một cái bạt tai rất mạnh. “Tiện nhân! Chẳng phải cô ra đây là để b/án thâ.n sao? Ra vẻ cái gì chứ!” Ngay khi đầu óc tôi còn choáng váng, tên Vương tổng vừa nổi đi/ên vừa kiêu ngạo đó tựa như một quả bóng, bị người ta đạp ngã xuống đất. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy sắc mặt Tạ Yến Việt đang mặc áo sơ mi trắng càng thêm âm trầm, trong mắt đ/ốt lên ngọn lửa gi/ận dữ, ánh mắt nhìn Vương tổng giống như muốn băm thây ông ta thành vạn mảnh. 13. Tạ Yến Việt như nổi đi/ên, đi/ên cuồ/ng đ/á/nh đ/ập ông ta. Vương tổng bị đ/á/nh tới mức không hề có năng lực chống đỡ, nhưng kỳ quái là khi ông ta đ/á/nh trả một quyền, đ/á/nh về phía mặt của Tạ Yến Việt, Tạ Yến Việt lại không đ/á/nh trả. Chỉ là một giây sau, Tạ Yến Việt lạnh mặt, nói một câu: "Lúc này thì là đ/á/nh nhau rồi!” Nắm tay Tạ Yến Việt càng vung càng ra sức, Vương tổng nào phải đối thủ của Tạ Yến Việt, chỉ biết kêu gào c/ứu mạng! Tôi thấy nếu còn đ/á/nh mãi như vậy, sẽ đ/á/nh ch*t người mất. Cũng không phải tôi mềm lòng gì với tên Vương tổng này, mà là không muốn làm lớn mọi chuyện lên. Tôi nhịn không được, gọi: “Tạ Yến Việt.” Động tác Tạ Yến Việt cứ như bị đóng băng, lập tức dừng lại. Nhưng lồng ng/ực của anh phập phồng kịch liệt, thậm chí trong đôi mắt hằn rõ tơ m/áu, trông anh không khác gì con sư tử bị chọc gi/ận, hiển nhiên đã mất đi lý trí, nhưng giờ đây anh lại mạnh mẽ giữ lại vài phần lý trí. Anh quay đầu lại, ánh mắt nổi lửa từ từ rút đi, thay vào đó là ánh mắt cẩn thận, sợ hãi và đ/au lòng. Đúng lúc này, đạo diễn và cái gã khác được xưng là bạn bè của ông ta cũng đi ra khỏi phòng vip. Một người trong đó tên là Phương Duy trợn to mắt, bật thốt: "Tạ thái tử gia? Sao cậu lại ở đây?” À há! Tạ Yến Việt, anh cũng đừng trách tôi! Áo choàng của anh rớt rồi, là do bị người khác vạch trần. Dường như Tạ Yến Việt không để tâm tới người tên Phương Duy đó nói gì, trong mắt toàn là hình bóng của tôi. Anh bước từng bước về phía tôi. Toàn thân tôi cứng đờ tại chỗ, cho đến khi anh đứng ngay trước mặt tôi. Dáng anh cao gần một mét chín, giờ anh cúi đầu, khom lưng, chóp mũi gần như sắp chạm vào chóp mũi tôi. Tôi ngửi được mùi sữa trên người anh, trong mùi sữa còn thẩm thấu ra mùi m/áu tươi nhè nhẹ. Đôi mắt vừa rồi còn tràn ngập lệ khí, nay lại tràn ngập sợ hãi và bối rối. “Bảo bối, xin lỗi em… Có phải anh đã… Hù dọa em rồi không?” Tuy biểu cảm trên mặt tôi không có chút thay đổi, nhưng trên thực tế, trong lòng tôi đã kêu gào – Không! Sư phụ! Anh đẹp trai chếc mất! Anh ngầu nhất!