Chương 3

Thiếu Nữ Thích Luyên Thuyên
Cập nhật:
3. Tôi và Lục Thành quen nhau từ thời đại học, là bạn cùng phòng trong ký túc xá. Anh ấy xuất thân giàu có, là một chàng trai kiêu ngạo, tự do tự tại, được tất cả mọi người yêu mến. Còn tôi, từ nhỏ đã bị bố mẹ bỏ rơi, chỉ là một sinh viên bình thường, hằng ngày phải làm thêm để ki/ếm sống. Tôi đã từng nghĩ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ có liên quan gì đến nhau. Nhưng kỳ lạ thay, mối qu/an h/ệ của chúng tôi lại tốt đẹp đến không ngờ. Lục Thành đối xử với tôi đặc biệt, thậm chí có thể nói là có chút mờ ám. Anh ấy đã vượt qua ranh giới của tình bạn giữa hai người con trai, khiến cho tôi hoa mắt chóng mặt. Người khác gọi tôi là Hứa Dật hoặc Tiểu Dật, nhưng Lục Thành lại đặt cho tôi một biệt danh đầy thân mật: Nhất Nhất. Có lẽ vì thế mà khi Lục Thành s/ay rư/ợu và hôn tôi, tôi trong cơn mơ màng cũng thuận theo. Từ đó, chúng tôi trở thành một cặp đôi đồng tính. Bề ngoài, chúng tôi là anh em thân thiết, nhưng sau lưng lại làm đủ chuyện thân mật. Có lần, khi nằm bên nhau, Lục Thành từng đùa cợt nói một câu khá khiêu khích: “Nhất Nhất, nếu em có thể sinh con, chắc bọn trẻ trong b/án kính ba cây số quanh đây đều phải mang họ Lục.” “Tỉnh lại đi, anh muốn giữ mặt mũi không đấy.” Tôi cười m/ắng. Nhưng rồi, câu nói đùa đó lại trở thành sự thật. Gần cuối năm cuối đại học, tôi bắt đầu thường xuyên buồn nôn. Tôi cứ ngỡ là do quá bận rộn khiến dạ dày khó chịu. Lúc đó, Lục Thành đang học cách quản lý gia nghiệp, tôi không muốn anh ấy lo lắng nên cũng không nói gì nhiều. Cho đến khi tôi một mình đến bệ/nh viện kiểm tra. Bác sĩ ở khoa tiêu hóa nhìn tôi một lúc rồi nói: “Cậu nhóc, tôi khuyên cậu nên đi kiểm tra ở khoa sản.” “Nhưng tôi là đàn ông mà.” “Đàn ông... trong nước ngoài nước cũng không phải là chưa từng có.” Tôi ngỡ ngàng. Cuối cùng, tôi cũng không nhớ làm sao mình bước ra khỏi khoa sản. Chỉ nhớ ánh mắt kinh ngạc và lạ lẫm của bác sĩ và y tá khi nhìn tôi. Nhưng tôi không quan tâm. Bởi vì cuối cùng, điều khiến tôi băn khoăn bấy lâu đã được làm sáng tỏ. Phải chăng khi xưa cha mẹ đã bỏ rơi tôi vì họ biết tôi là một sinh vật kỳ lạ như thế này? Ngay cả cha mẹ ruột còn tà/n nh/ẫn như vậy, thì Lục Thành - người chỉ đang yêu đương với tôi trong bóng tối – và gia đình anh ấy thì sao? Họ có chấp nhận tôi và đứa con của một “quái vật” không? Tôi không biết. Tôi dường như không dám mạo hiểm, nhưng lại muốn thử. Sau khi ngồi thẫn thờ rất lâu trong sảnh bệ/nh viện, tôi quay về trường, dự định chờ Lục Thành để nói với anh ấy. Nhưng chưa kịp gặp anh ấy, tôi đã nghe một người bạn chung kể rằng anh ta nhìn thấy Lục Thành hẹn hò với một cô gái xinh đẹp ở một nhà hàng. Tôi sững sờ, đứng ngẩn ngơ một mình rất lâu rồi đưa ra quyết định: Chia tay với Lục Thành. Dĩ nhiên, Lục Thành không đồng ý. Một chàng trai luôn kiêu ngạo và tự tin như anh ấy đã bỏ hết mọi thứ, thậm chí mắt đỏ hoe quỳ xuống c/ầu x/in tôi. Nhưng tôi vẫn không lay chuyển, thậm chí còn mỉa mai anh ấy là một kẻ không biết tự trọng. Có lẽ vì quá đ/au lòng, cuối cùng Lục Thành đã đi du học nước ngoài. Sau đó, tôi sinh một bé trai yếu ớt, đặt tên là Cam Nhỏ. Để nuôi con, ngoài công việc chính, tôi còn phải làm thêm nhiều việc khác. Cho đến một lần, khi tôi đang làm thêm ở một nhà hàng, tôi gặp người quản lý hiện tại của mình. Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi và nói rằng với gương mặt này, nếu bước chân vào làng giải trí, chắc chắn tôi sẽ nổi tiếng. Tôi đồng ý. Và không lâu sau, tôi trở thành ngôi sao số một trong showbiz, với hàng triệu người hâm m/ộ. Tất nhiên, trở thành người nổi tiếng cũng đồng nghĩa với việc đời tư không còn được bảo vệ. Để bảo vệ cậu con trai 5 tuổi của mình, tôi rất ít khi đưa con ra ngoài. Truyện chỉ đăng tại page Tặc 0210 và fuhu Tặc Team. Không reup dưới mọi hình thức. Còn Lục Thành, sau khi trở về nước vào năm ngoái đã tiếp quản gia nghiệp lớn, trở thành Thái tử gia Kinh Khuyên, người mà vô số ngôi sao muốn dựa dẫm. Tôi cố ý tránh mọi sự kiện có khả năng gặp anh ấy. Nhưng cuối cùng, con trai tôi vẫn bị chụp hình, và Lục Thành thậm chí đã nhìn thấy và tìm đến. Điều này khiến tôi bối rối không biết phải làm sao.