Chương 7
7.
Cách Lục Thành không biết x/ấu hổ bám riết lấy tôi quả thật không hề thay đổi, chẳng khác gì hồi sinh viên.
Khi còn m/ập mờ với nhau, anh ấy luôn viện cớ giường bị ướt, nằng nặc đòi chen chúc ngủ cùng tôi.
Tôi chẳng bao giờ từ chối được anh ấy, lần nào cũng mủi lòng đồng ý.
Giường ở ký túc xá nam vốn không rộng rãi gì, mà Lục Thành lại to lớn hơn tôi rất nhiều.
Mỗi lần dán ch/ặt lấy nhau ngủ chung, tôi căng thẳng đến mức không thể nào thở nổi.
Lục Thành thì càng được đà lấn tới.
Trong không gian chật hẹp của chiếc rèm giường, không khí ngột ngạt đến mức như muốn dính ch/ặt vào nhau.
Nhiều năm trôi qua, cái thói “không biết x/ấu hổ” ấy vẫn không hề thay đổi.
Điều đáng nói nhất là, dù chúng tôi đã chia tay từ lâu, anh ấy vẫn đến làm phiền tôi – một người không đủ kiên định.
Tức gi/ận mở cửa ra, tôi đã chuẩn bị sẵn mấy lời đanh thép, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của anh, tôi lại nghẹn lời.
Cổ áo anh ấy mở rộng, tóc mái rối nhẹ. Cộng thêm cái gương mặt “bad boy” đó, khiến tôi không thể ngăn bản thân.
Trong khoảnh khắc tôi ngẩn người, anh đã lười biếng bước vào phòng, tự nhiên nằm xuống giường tôi, tay vẫy vẫy.
Giọng nói khàn khàn, đầy mê hoặc vang lên:
“Nhất Nhất, mau đến ngủ đi.”
Ngủ ư?
Cái này không phải là muốn ngủ, mà rõ ràng là muốn quyến rũ tôi.
Tôi nhăn mặt, bước nhanh lại kéo anh ấy dậy.
“Lục Thành, đứng dậy! Ra ghế sofa mà ngủ.”
“Anh trông có giống người sẽ ngủ ở ghế sofa không?”
“Được, vậy để tôi ngủ.”
Khi tôi quyết tâm rút tay về chuẩn bị bỏ đi, Lục Thành ngay lập tức túm ch/ặt lấy tôi.
Tôi mất thăng bằng, ngã vào lòng anh ấy.
Mùi hương từ dầu gội mà cả hai chúng tôi cùng dùng, hòa quyện hương vị tươi mát đặc trưng của Lục Thành khiến tôi cảm thấy choáng váng.
Tôi luống cuống muốn chống tay đứng dậy, nhưng lại bị anh ôm ch/ặt. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, khẽ nói:
“Nhất Nhất, anh chỉ là rất nhớ em thôi.”
Tôi ngay lập tức mất đi sức lực, không còn vùng vẫy nữa. Vậy thì ôm một đêm, chỉ một đêm thôi.