Chương 11

Ta có chút hiểu được sự phẫn nộ của Bùi Diễn. Nhiều năm qua, ta chưa bao giờ ngỗ nghịch với hắn. Cho dù là hắn ban cho ta th/uốc ph/á th/ai, ta cũng chỉ là khóc lóc c/ầu x/in hắn: "Thiếp không sợ cùng chàng chịu khổ, thiếp cũng không cần vị trí cao quý kia, thiếp chỉ muốn cùng chàng làm một đôi phu thê bình thường nhất." “Phu quân, chàng suy nghĩ lại được không? C/ầu x/in chàng.” "Đứa nhỏ cũng đã sáu tháng tuổi rồi!" Hôm nay chỉ là một chén m/áu mà thôi, sao lại đùa giỡn chứ? Ta cũng có thể hiểu được hắn để cho ta nuôi trùng sở dĩ là lẽ đương nhiên. Ta là người có thể đỡ đ/ao cho hắn. Năm ấy thời cơ phục vị của hắn sắp tới, trong triều đình đương nhiên có người, có bè phái không vừa mắt, mấy nhóm thích khách đồng thời ám sát. Ta không chút do dự cản một đ/ao cho hắn. Từ xươ/ng bả vai đến sau lưng, có thể thấy được một vết thương tích của xươ/ng, nằm sấp trên giường hai tháng mới khỏi. Khi đó ta cũng chưa từng kêu một tiếng đ/au đớn. Chỉ là bảy ngày đêm cổ trùng cắn x/é, gặm nhắm mà thôi, tính là cái gì chứ? Ta ngược lại không hiểu chính mình. Vì sao phải liều mạng yêu một người đàn ông như vậy? Những ký ức trong quá khứ, đã không kí/ch th/ích nổi một tia gợn sóng trong lòng ta, ta không thể nào yêu thích lại hắn. Nhưng cái này, không quan trọng. Bùi Diễn quả thật sự không đặt chân đến Thần Lộ cung nữa. Hắn ngày ngày đều đi Phượng Nghi cung. Sợ người ta không biết Hoàng hậu nương nương được sủng ái, làm chút gì cũng phải bày thế trận thật lớn. Lâm Lang cuối cùng cũng nhịn không được ở bên tai ta lầm bầm. Ta không thể nhớ được bao nhiêu từ vào tai trái ra tai phải. Không chỉ có Lâm Lang nói với ta ta không nhớ được bao nhiêu. Ta phát hiện rất nhiều chuyện trong quá khứ, thời gian dài không có hồi ức, cũng dần dần trở nên mơ hồ. Tựa như đi ở ven đường nhìn thấy một chiếc lá rụng, một gốc cây cỏ nhỏ. Chuyện không quan trọng, ai sẽ nhớ kỹ bộ dáng của nó chứ? Chỉ là theo ngày từng ngày trôi qua, có một việc không thể không đưa lên nhật trình. Nhìn hoa trong vườn chán quá. Hồ nước hồ Bích Ba, cũng tắm chán rồi. Hoàng cung này, ta ở không nổi nữa. Một buổi chiều ánh mặt trời rực rỡ, ta ngăn cản phụ thân vừa mới đi Phượng Nghi cung thăm Tống Tri Vi.