Tổng Tài Lạnh Lùng Sủng Vợ Vô Đối

Lan Anh (Chocolate)
Cập nhật:

Chương 57: Kí ức hồi nhỏ

 

Một lúc sau xe cảnh sát mới đuổi kịp thấy tình cảnh trước mắt mới vội vàng gọi cấp cứu. Trải qua không biết bao lâu cuối cùng Y Na cũng tỉnh cô mơ màng mở mắt thấy mình đang trong bệnh viện thở dài rồi nằm tiếp. “Y Na cậu tỉnh rồi?” Là tiếng của Khánh San Y Na giật mình mở mắt nãy giờ cô cứ ngỡ mình mới trải qua một giấc mơ đáng sợ, cả cơ thể hiện giờ dường như không phải của Y Na nó không có chút cảm giác. Cô thấy gương mặt thân quen sợ hãi chồm dậy ôm Khánh San. “Khánh San xuýt chút nữa là tớ không thấy cậu rồi!” Lúc gặp nguy hiểm cô cũng không khóc thế nào vừa thấy Khánh San đã chui vào lòng cô khóc nức nở có lẽ là rất sợ. Bỗng đầu Y Na truyền lại cơn nhức nhói Y Na đâu đến nỗi ôm đầu. “Không sao có tớ đây rồi! Cậu còn yếu mau nằm xuống!” Quỷ Thấy từ xa cầm theo hoa quả gõ cửa bước vào hỏi thâm thấy cô không sao rồi liền quay qua an ủi Khánh San, Y Na lúc này cũng mới sực nhớ lúc đó Cúc Tử hình như vì cứu cô mà bị thương không nhẹ. “A, Cúc Tử không sao chứ?” Quỷ Thấy vừa nghe cái tên này liền lộ rõ vẻ chán ghét. “Cậu ta không sao đang nằm phòng kế bên. Nãy tôi qua thăm cũng vừa tỉnh, hai người quả là mạng lớn!” Y Na nghe Quỷ Thất nói anh không sao mới thở phào nhẹ nhõm, nếu anh sảy ra chuyện gì người hối hận cả đời sẽ là cô, nói chung cũng vì cô mà mới có chuyện. “E là chuyện này không đơn giản. Xe của tới có người đụng vô, đây là cố tình dồn tớ vào chỗ chết!” Khánh San suy nghĩ hồi lâu tuy Y Na có chút thẳng thẳng kiến cho nhiều người không vừa lòng nhưng không đến nỗi muốn lấy mạng rốc cuộc là ai tay tàn độc? “Cậu nghĩ xem là ai?” Khánh San dịu dàng hỏi nhưng chuyện này Y Na cũng không thể nghĩ ra là ai. Mọi chuyện bây giờ đều vô ngõ cụt, Quỷ Thất bên cạnh cũng an ủi. “Không sao chút nữa sẽ có cảnh sát tới điều tra. Chuyện này tới sẽ tra rõ không thể để nó diễn ra nữa!” Y Na vừa tỉnh đã phải gặp cảnh sát cô không thoải mái lắm Khánh San vừa nhìn đã biết liền chuyển chủ đề. “Cúc Tử không sao chứ? Em là cấp dưới biết sếp bị bệnh không thể không thăm!” Khánh San khóe léo nói mình cấp dưới không hơn không kém tránh cho tên cuồng ghen nào đó gây chuyện. Quỷ Thất rõ không thích chuyện này liền ngăn cản. “Dì Hạ đang ở trong chăm sóc cậu ta! Cậu ta khỏe như vậy không cần em bận tâm! Hơn thế nãy anh đã qua thăm rồi không có chuyện gì đâu!” Y Na cũng đồng tình bây giờ cô rất muốn ở bên cạnh Khánh San căn bản là đang còn ám ảnh. Thoáng chốc cha mẹ của cô cũng tới, cha mẹ Y Na sống bên nước ngoài nghe cô gặp tai nạn cũng lật đật chạy về. Mẹ Y Na âu ấm hỏi hang ân cần cô. “Con không sao chứ? Ôi gương mặt xinh đẹp lỡ để lại sẹo thì sao?” Có lẽ giữa Y Na và ba có khuất mắc nên hai người rất lạnh lùng, nhưng người ngoài cũng có thể thấy rõ ông rất yêu thương đứa con gái này chỉ là cách thể hiện có chút lạnh lùng thô lỗ. Rõ ràng rất lo lại cứng miệng. “Mạng nó lớn như vậy không chết được đâu! Hơn thế cho dù con có sẹo lớn cỡ nào ta xem ai dám nói gì!” “Con đừng nghe ông ấy cứng nhắc như thế, nghe tin con có chuyện người sốt sáng về nước đầu tiên là ông ấy đấy!” Dù sao cũng là tình mẫu tử không có gì sánh bằng chẳng qua chỉ là vài mẫu thuẫn nhỏ thôi, trong lòng họ hiểu rõ địa vị của đối phương quan trọng như thế nào với mình chỉ là không giỏi biểu đạt, có lẽ từ lâu họ cũng đã âm thầm tha thứ cho nhau chỉ là chưa tìm được cơ hội nói ra. Khánh San và Quỷ Thất xin phép về trước dù sao cũng đã trễ, hơn thế Y na đã có ba mẹ, họ lâu rồi không gặp có nhiều để tâm sự giải bày không tiện xen vào. Hai người cũng sang thăm Cúc Tử thấy anh không sao Khánh San cũng yên lòng. Bên khác Cúc Tử thấy người mình thích thân mật bên người khác quả thật rất đau nhưng vẫn phải mỉm cười chúc phúc có lẽ thật thật sự hết cơ hội rồi! Quỷ Thất bên cạnh nở nụ cười kiêu khích cũng âm thầm cảnh cáo. Còn người này quả thật thù dai mà cũng nhỏ nhen không kém, còm chấp nhất một người còn đăng nằm giường bệnh. Cúc Tử nhìn không được mà nói khẩu hình miệng. "Trè con!" Quỷ Thất không thèm để ý trực tiếp hơn lên má Khánh San, cô đang nói chuyện với mẹ của Cúc Tử nên chả hiểu chuyện gì. “Ai da, đứa trẻ mới nhỏ còn hay qua nhà ta chơi giờ đã lớn vậy rồi! Còn ân ái như vậy!” Khánh San ngưỡng đỏ cả mặt không nói được câu nào liền âm thầm nhéo anh một cái. Quỷ Thất gượng cười khánh sáo chào mẹ Cúc Tử ra về. “Cũng trễ rồ, con xin phép về trước! “Con sẽ thường xuyên tới thăm dì." Dì hạ từ nhỏ cũng từng nhìn cậu lớn lên quả thật rất vừa mắt đứa trẻ này ngày càng ra dáng người lớn cũng rất đẹp trai. “Được, không cần khách sao, lâu lâu nhớ tới thăm dì. Khánh San đừng để ý dì nói nhiều, hồi nhỏ hai đứa nhỏ rất thân nhau chỉ là từ sớm Quỷ Thất đã đi du học." "Ôi hồi đó nó còn hay qua nhà dì ngủ chung với Cúc Tử nữa! Hai đứa hồi đó dính nhau không rời đáng yêu làm sao. Vậy mà mới đó lớn vậy rồi! Khánh San rảnh ghé dì hình như còn giữ vài tấm ảnh có thể cho con xem "Thật sao ạ?" Khánh San nghe kể chuyện hồi nhỏ của anh liền phấn kích hai mắt sáng rực, không phải bây giờ hai người không ưa nhau mấy sao? Không ngờ hồi nhỏ còn ngủ chung với nhau. Cúc Tử và Quỷ Thất nhìn nhau đến đơ người, hai người quả thật không chấp nhận được sự thật liền có chút ngượng ngùng. Cúc Tử đỏ mặt ngăn mẹ nói tiếp. “Kìa mẹ, không phải không gặp nữa đâu. Trễ lắm rồi có gì mai nói, con muốn nghỉ ngơi!” khác rồi!