Tổng Tài Nuông Chiều Vợ Cũ

Ngữ Án Tịch (Pearl)
Cập nhật:

Chương 37: Tâm sự

 

Người ta thường hay có câu: "Có không giữ thì mất đừng tìm". Con người quả nhiên thật lạ nhỉ? Lúc cô còn ở cạnh hắn, nguyện ý vì hắn mà hi sinh đủ điều, hắn lại chẳng mảy may quan tâm cô, không trân trọng cũng chả thèm đếm xỉa tới cô. Đến khi cô không còn ở bên cạnh hắn nữa, cô đã sa vào lòng của nam nhân khác thì hắn mới bắt đầu cảm thấy hối tiếc. Lại còn bày trò bắt cóc cô, một màn hoành tráng như vậy rốt cuộc là diễn cho ai xem đây? Câu nói của Kiều Yến Ly, từng chữ đều chạm thẳng vào trọng tâm, cũng chính thức đả động đến trái tim hắn một lần nữa. Thật sự thì cô nói đâu hề sai chỗ nào? Giữa hắn và cô, mối quan hệ này của hai người từ lâu đã kết thúc như ý hắn mong muốn rồi, giờ đây hắn đâu còn tư cách gì mà giam giữ cô ở trên biển này? Về lý về tình, hắn thua thật rồi. Cho nên, nếu nói chính xác thì bây giờ hắn là đang bất chấp tất cả để giữ cô ở lại đây sao? " Tôi xin lỗi." Hai chữ "xin lỗi" nhỏ nhẹ phát ra từ miệng hắn khiến Kiều Yến Ly đang năm quay lưng lại với hắn cũng kinh ngạc không thôi. Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong lịch sử, cô thấy hắn xin lỗi, lại còn là xin lỗi người hắn ghét nhất là cô đây. Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là kẻ kiêu ngạo, là một tổng tài ác ma, lãnh khốc. Trong từ điển của hắn đã bao giờ viết lên hai từ "xin lỗi" đâu? Huống hồ đối tượng xin lỗi lại là cô đây? "Hiếm thấy Phong thiếu đây xin lỗi người khác đấy. Nhưng, thất lễ rồi, lời xin lỗi này e rằng Kiều Yến Ly tôi không nhận nổi đâu." Lời lẽ châm biếm như một bạt tai, tát thẳng vào mặt của Mộ Dung Phong. Có lẽ giây phút này, hắn cũng đã nhận ra được cô không còn là cô gái ngày xưa, không còn là cô vợ trước đây của hắn nữa rồi. Với Kiều Yến Ly, theo hắn biết thì cô chưa bao giờ biết cách châm biếm người khác như hôm nay. Nhưng, hắn đâu có thể nào ngờ được, kể từ giây phút hắn cùng Lý Nhã Đình xuất hiện long trọng như một đôi kim đồng ngọc nữ trong bữa tiệc hôm đó của Thẩm thị thì Kiều Yến Ly cô đối với Mộ Dung Phong hắn cũng đã hết hy vọng rồi. nhi? "Rời xa tôi, em đúng thật đã học được cách châm biếm người khác Vào lúc này, trên đôi môi hắn mỉm nhẹ. Hôm nay có quá nhiều chuyện bất ngờ thật. Đầu tiên là hắn xin lỗi cô, sau đó lại mỉm cười. Mà nụ cười mỉm này không vì cái gì khác, chỉ vì Kiều Yến Ly cô, vì một mình cô. Cũng may cô đã quay lưng lại với hắn, nếu không cô thật sự rất bàng hoàng đó a. "Tôi không châm biếm anh, cũng không cần phải học cách châm biếm anh." Lời lẽ thốt ra từ miệng Kiều Yến Ly, không hiểu vì sao khi nghe thì nhỏ nhẹ, chậm rãi thật đấy, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy dường như giờ phút này, hắn đã thua bại thảm hại dưới tay cô vợ cũ ở trước mắt thật rồi. "Vậy sao? Sao tôi nghe có vẻ như ngược lại vậy?" "Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Dù gì với tôi, nó đã sớm không còn quan trọng nữa rồi." "Giờ tôi mới nhận ra, hình như có rất nhiều vấn đề tôi vẫn chưa hiểu hết về con người em thì phải." - Vòng tay ôm eo của Mộ Dung Phong càng lúc càng siết chặt Kiều Yến Ly hơn, như sợ một khi thả ra thì cô ngay lập tức sẽ biến mất vậy đấy. "Anh đã bao giờ hiểu tôi đâu mà hết với không hết? Sợ rằng anh chưa từng muốn hiểu nữa là." - Kiều Yến Ly cười chua xót, mỗi nụ cười là mỗi hàng lệ rơi. Câu nói của cô khiến Mộ Dung Phong không còn đường nào để chối cãi nữa. Bởi vì cô nói đúng, hắn chưa một lần nào nghiêm túc muốn hiểu hơn về cô và con người của cô. Đợi một hồi lâu, nhận thấy Mộ Dung Phong vẫn giữ tình trạng im lặng, Kiều Yến Ly chỉ còn cách lên tiếng trước, cũng như là để nhắc nhở hắn: "Khi nào anh mới chịu thả tôi ra đây?" "Tôi cũng không biết nữa." - Lời này là Mộ Dung Phong thốt lên từ tận đáy lòng sâu thẳm. Phải rồi. Lúc đầu, hắn một lòng chỉ nghĩ đến việc bắt cóc cô gái này thôi, chứ chưa từng nghĩ đến bắt cóc xong sẽ làm gì. Hiện tại, câu hỏi kia của Kiều Yến Ly quả thật đã đưa hắn rơi vào tình trạng khó khăn, tiến không được mà lùi cũng không xong. Điều hắn muốn là gì có lẽ hắn cũng chẳng biết nữa là. Hắn không muốn thả cô, muốn cô lúc nào cũng luôn ở cạnh hắn là thật. Mặt khác, hắn có làm cách gì cũng tuyệt nhiên không thể thay đổi hiện thực, rằng bọn họ vốn đã cố đi đường cô, tôi bước đường tôi rồi. "Mộ Dung Phong, một lần nữa tôi van xin anh, tha cho tôi đi có được không? Hạng người cao sang như anh, tôi quả thật không với tới được. Buông tha cho người khác cũng là cho chính mình một cơ hội." thể có khác gì là nước đổ lá khoai đâu chứ?