Chương 8

08. Giữa lúc vô tri vô giác, h/ồn ph/ách của ta đã bay qua Vo/ng Xuyên, đến trước cầu Nại Hà. Bên cầu có rất nhiều người phụ nữ vì si mê mà phạm sai lầm như ta. Nhìn từng việc từng việc trong quá khứ trên sổ s/inh t/ử, ta nhớ lại kiếp trước. Tống Cảnh Xuyên vốn là ch/iến th/ần chuyển thế, hạ phàm mười kiếp để trải nghiệm nỗi kh/ổ chi/ến tr/anh nơi nhân gian, giải c/ứu người dân khỏi cảnh nước sôi l/ửa b/ỏng. Mà chân thân của ta là một con thỏ gi/ã th/uốc ở Nguyệt Cung. Ta trước nay sùng bái ch/iến th/ần. Trong cuộc ch/iến th/ần m/a nghìn năm trước, chỉ một cái nhìn thoáng qua, ta đã đổ gục trước tư thế oai hùng của Tống Cảnh Xuyên. Khi biết ch/iến th/ần bị th/ương nặng, lúc phải hạ phàm lịch kiếp, ta đã tình nguyện cùng hắn hạ phàm, chỉ dẫn hắn phi thăng lần nữa. Mười kiếp, giữa ta và hắn đời nào cũng có những vướng mắc không tên. Chín kiếp trước, hắn đều là ch/iến th/ần trong ký ức của ta. Hắn không sống vì vinh quang nhất thời, hắn có trái tim bác ái mang trong mình cả thiên hạ, cũng dốc toàn lực để bảo vệ sự dịu dàng sâu dưới đáy lòng. “Chàng lấy ch*t chóc để ngăn ch/iến l/oạn, ta hành nghề y để c/ứu thế nhân.” Mỗi một kiếp, Tống Cảnh Xuyên vì để bảo vệ ta và thiên hạ, dù ch*t cũng không lùi nửa bước. Ch/iến th/ần như vậy, cho dù có ch*t đi 9 lần, ta cũng không hề hối h/ận. Chỉ cần hắn có thể giữ vững lòng tin của mình, là kiếp này hắn sẽ có thể tiến tới đỉnh cao, phi thăng ba bậc. Nhưng đáng tiếc, kiếp này hắn lại thay đổi, hắn trở nên hơn thua hiếu thắng, sống vì một khắc anh hùng, nhưng cuối cùng lại vì sự í/ch k/ỷ của bản thân, mà lựa chọn đường tắt gi*t thê ch/ứng đ/ạo. Nghĩ đến đây, ta không khỏi hoảng hốt. Kiếp này hắn mới trở nên như vậy, hay là trước đó hắn đã che giấu d/ã t/âm của mình quá kĩ mà thôi? Bây giờ nghĩ lại, mười kiếp ngắn ngủi này, sức ch/iến đ/ấu của Tống Cảnh Xuyên quả thực càng ngày càng yếu. Kiếp này, nếu như ta không truyền năng lực tự phục hồi của mình cho hắn, hắn đã bị nữ tướng quân dũng mãnh phi thường của Tây Lương gi*t đến cả trăm lần rồi. Mà cuộc ch/iến giữa nước Khương và Tây Lương, lẽ ra cũng nên kết thúc từ lâu. Bây giờ ta đã ch*t, Tống Cảnh Xuyên thành thần, nếu như việc này có thể kết thúc hoàn toàn ch/iến l/oạn, nhân dân được an cư lạc nghiệp, vậy những kh/ốn k/hổ mà ta phải chịu lúc còn sống cũng không phải là vô ích. Nghĩ đến đây, đ/ạo trong tim ta cũng dần dần hoàn thiện, từng hồi tiên quang vây quanh lấy ta, m/a kh/í nồng nặc bên cầu Nại Hà cũng bị xua tan đi đôi chút. Cho dù hắn đã phi thăng, thì dựa vào việc gi*t thê để chứng đ/ạo cũng chẳng vẻ vang gì, sao hắn có thể cho phép một con thỏ giã th/uốc nhỏ nhoi như ta quay về trời, trở thành nỗi ô nh/ục của hắn được.. Ta đang mải suy nghĩ, thì qu/ỷ s/ai từ bên kia cầu Nại Hà đi đến, chúng phóng sợi dây x/ích trong tay ra, khóa ch/ặt tiên khiếu của ta. Một con thỏ ngọc nhỏ nhoi, được đi giúp đỡ ch/iến th/ần tiên quân chứng đ/ạo đã là vinh dự to lớn rồi, giờ lại còn vọng tưởng muốn phi thăng ư?” “Phong Đô đế quân của chúng ta niệm tình công đức chín kiếp của người, nên chỉ rút đi l/inh c/ăn của ngươi, ph/ạt ngươi bị đ/ày vào đ/ịa ng/ục vô tận trăm năm, trăm năm sau sẽ để ngươi tiến vào luân hồi của nhân gian, đừng mong quay lại thiên giới nữa.” Ta nhìn bọn chúng, cười khẩy: “ Hậu Thổ nương nương hóa đạo, năm đó sau trận đ/ại chi/ến th/ần m/a, Phong Đô đại đế cũng đã viên lạc, bây giờ là vị nào đang nhậm chức Phong Đô đại đế thế? Lại còn giả một đường đường chính chính lắm vậy, đúng là khiến người ta b/uồn n/ôn.” “Một con thỏ nhỏ nhoi, lại dám nói lời ng/ông c/uồng thế cơ à! Nếu ngươi đã không muốn tiến vào luân hồi nữa, vậy thì cứ ở dưới đ/ịa n/gục vô tận mà chịu ph/ạt đi!” “Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi b/ắt ta á? Ta lại muốn xem xem các ngươi có cái bản lĩnh đó không đấy!” Mặc dù ta chỉ là một con thỏ gi/ã th/uốc, nhưng đối phó với hai con qu/ỷ s/ai này, vẫn còn thừa sức chán. Hơn nữa trải qua kiếp nạn mười kiếp, mặc dù ta vẫn chưa tu thành thượng thần, nhưng thần giai bây giờ cũng không thấp. Suy nghĩ vừa lóe, ta đã rút ra chày ngọc. Đương lúc chuẩn bị ra tay, thì đ/ịa ph/ủ bỗng chốc rung chuyển. Gió tà tứ phía, than kh/óc từng hồi, một h/ồn ph/ách dở dở ương ương bay đến bên cầu Nại Hà. “Ch/iến… ch/iến thần ti/ên q/uân?” Hai tên q/uỷ s/ai khó tin mở miệng. “Không phải ngài đã phi thăng viên mãn rồi sao? Kẻ nào lại có thể khiến ngài h/ồn ph/ách ph/ân t/án, biến vào luân hồi thế này!” Tống Cảnh Xuyên phớt lờ, khi h/ồn ph/ách của hắn bay đến bên cạnh ta, hai mắt bỗng nhiên trở nên đỏ lòm. M/a k/hí quanh thân cuồn cuộn, có dấu hiệu sắp biến thành l/ệ qu/ỷ. “Hằng Thường, ngươi đáng ch*t! Lại dám phá hoại công sức ta cực khổ t/u lu/yện mười kiếp, chặn mất đường về trời của ta, ta với ngươi không đội trời chung!” Kiếp số đã xong, chắc là Tống Cảnh Xuyên cung đã khôi phục lại ký ức của ch/iến th/ần rồi. Nhưng ánh mắt hắn lúc này lại ngập tràn th/ù h/ận. Chẳng còn sót lại chút nào bóng dáng oai phong lẫm liệt của một ch/iến th/ần trong quá khứ.