Chương 15

一杯二锅头
Cập nhật:
Ước nguyện của các bạn nhỏ kỳ thực vô cùng giản đơn, bình dị, nhỏ nhặt và cụ thể. Chúng chỉ muốn được yêu thương và đồng hành. Khi những ước nguyện từng cái từng cái được thực hiện, những đứa trẻ cũng lần lượt biến mất. Sau khi chúng tôi cùng Tiểu Tuyết làm xong chiếc lá tiêu bản, tôi đã tết cho con bé một kiểu tóc thật xinh. Tiểu Tuyết nói: "Mẹ, ba, cảm ơn hai người.” Lúc này đã là chạng vạng ngày thứ năm. Bây giờ đứa trẻ duy nhất còn ở cô nhi viện chỉ có mình An An. Suốt hai ngày này An An hết ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, giống hệt như cuộc sống của một em bé bình thường. Gã đàn ông kia hỏi tôi: "Nguyện vọng của đứa nhóc này rốt cuộc là gì thế?” Tôi cười: "Ước nguyện của An An đã thành hiện thực rồi.” Tôi c/ắt sợi dây rốn trên bụng cho An An, bé con "ô ô ô" vài tiếng, cuối cùng cũng biến mất. Trong sân cô nhi viện lúc này chỉ còn lại tôi và gã đàn ông kia. Hắn ta nhìn tôi hỏi: "Hãy ở lại đây bầu bạn với ta đi, nhân loại kia.” “Từ nay cô sẽ không còn phải chịu đựng bệ/nh tật, khổ đ/au và cái ch*t, ta sẽ ban cho cô sức mạnh tuyệt vời nhất, để cô trở thành người hộ vệ của ta.” “Bọn họ sẽ phải sợ hãi cô, ca ngợi cô, sùng bái cô.” "Đúng là trâu bò, trực tiếp trở thành người hộ vệ luôn kìa." "Tà Thần đại nhân, em cũng muốn làm người hộ vệ của anh." "Còn sống không phải tốt hơn sao hả lầu trên?" "Tà Thần rất thích viện trưởng nha." Ngữ điệu của người đàn ông này không phải đang thương lượng, mà là thông báo. Thế nhưng tôi không nỡ vứt bỏ nỗi sợ hãi, sự vui vẻ, lo lắng, đ/au khổ thuộc về loài người. Tôi cũng chẳng thích làm người hộ vệ dưới tay một ai đó. Mấy ngày này tôi đã nghe Lưu Nhị Tráng gọi người đàn ông kia là Tà Thần. Tôi sút mấy viên đ/á nằm lăn lóc trên mặt đất, nói một cách chân thành: "Tôi mong muốn có thể duy trì thân phận nhân loại thêm vài giờ đồng hồ nữa, trước 12 giờ đêm nay, trước khi tôi rời đi, tôi sẽ trở thành người hầu trung thành của anh.” Tôi kéo Lưu Nhị Tráng đi dạo, tưới nước, nấu ăn, vắt sữa. Lưu Nhị Tráng mặt đầy vẻ u sầu: "Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây? Cô sắp bị biến thành q/uỷ rồi!” “Cô có biết chỉ nhân loại mới có thể rời khỏi phó bản không?” Tôi ch/ặt cành liễu khô, nói với Lưu Nhị Tráng: "Chẳng có cách nào cả, anh nên cầu nguyện sau này đừng có gặp phải tôi.” Lưu Nhị Tráng: "…” "Ha ha ha, tôi bắt đầu mong chờ phó bản của viện trưởng rồi." "Viện trưởng trực tiếp từ người chơi mới trở thành Boss, quả đúng là trâu bò." "Nhưng tôi muốn xem viện trưởng đ/á/nh phó bản cơ." Trước nửa đêm, Tà Thần đã khắc một ấn ký màu vàng kim lên lòng bàn tay tôi. Những hoa văn phức tạp dần dần thành hình trong lòng bàn tay tôi, một cơn đ/au rát kéo đến nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được. "Lần đầu thấy Tà Thần dịu dàng như vậy đó." "Mấy lần trước chẳng phải lần nào cũng bóp ch*t người chơi sau đó tùy tiện vẽ mấy cái à?" "Mặc dù tôi nhìn không hiểu ấn ký này của Tà Thần, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy so với những ấn ký khác trên người lũ yêu m/a q/uỷ quái kia có gì đó không giống." Tôi cảm thấy sức sống trong cơ thể mình nhanh chóng tiêu tan, tay chân tôi trở nên lạnh ngắt. Tôi chạm vào khuôn mặt mình, đây chính là cảm giác biến thành q/uỷ sao? Tôi lại nhìn Lưu Nhị Tráng, cảm thấy tay chỉ khẽ động một cái liền có thể bóp ch*t anh ta. Tôi thấy cánh cửa rời khỏi phó bản đang mở ra. Tôi nói với Tà Thần rằng mình muốn đi tiễn Lưu Nhị Tráng. "Tráng ca thế mà thực sự sống sót này." "Tráng ca sau này có thể huyên hoang mấy năm luôn." "Chủ yếu là nhờ viện trưởng trâu bò, Tà Thần thậm chí chẳng thèm để ý đến Tráng ca." Tôi cùng Lưu Nhị Tráng tiến về phía cánh cửa rời khỏi nơi này. "Hệ thống, tôi muốn sử dụng đạo cụ tua ngược thời gian 3 phút của mình." Tôi một lần nữa lại trở thành con người, ấn ký trong lòng bàn tay đã biến mất. Rào chắn của hệ thống đã được nâng lên, gã đàn ông kia không thể đi qua được. Tôi nhìn thấy vẻ mặt hắn ta từ bối rối chuyển sang phẫn nộ. "Mẹ nó!" "Cái này mới gọi là sử dụng đúng cách đạo cụ có tính giới hạn đây này." "Kỳ thực cũng bởi vì Tà Thần bị phong ấn trở thành mảnh vỡ, phó bản này chỉ là một mảnh vỡ của Tà Thần mà thôi, nếu không chưa chắc hệ thống đã ngăn được ngài ấy." Tôi nghe thấy giọng của gã đàn ông kia: "Nhân loại kia, cô lừa ta.” Tôi trả lời hắn: "Là anh không giữ lời trước.” “Anh dùng sức mạnh tuyệt đối để u/y hi*p kẻ khác phải phục tùng, thế nhưng điều này là không đúng, chúng tôi tuân theo chỉ vì sợ hãi anh mà thôi.” “Anh có biết sự phục tùng tuyệt đối là như thế nào không, nó xuất phát từ tình yêu và sự tôn trọng.” Tôi vẫy tay với hắn. Tôi không thể nghe thấy giọng của gã đàn ông đó nữa, chúng tôi đã trở lại khu vực đại sảnh của trò chơi.