Chương 1 + 2 + 3

Nguỵ Vũ
Cập nhật:
1. Ai cũng nói tôi và Phó Như Nguyệt chẳng giống chị em ruột chút nào. Chị ấy xinh đẹp, thông minh, tài sắc vẹn toàn, thi cử lúc nào cũng đứng đầu, là niềm tự hào của ba mẹ. Còn tôi thì hoàn toàn trái ngược, b/éo ú, đần độn, chẳng làm được việc gì ra h/ồn. Mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt ba mẹ lại chất đầy sự thất vọng. "Giá mà con bé có được một nửa sự ưu tú của chị nó thì tốt biết mấy." Mỗi lần như thế, Phó Như Nguyệt đều ngăn ba mẹ lại, sau đó bước đến trước mặt tôi, dịu dàng khích lệ: "Như Tinh, chỉ cần em cố gắng, nhất định sẽ giỏi giang như chị thôi." Nhưng mỗi khi nói câu này, ánh mắt chị ấy lại ánh lên ý cười khó hiểu. 2. Thực ra tôi cũng tin rằng, chỉ cần tôi đủ nỗ lực, thì sẽ thu hẹp được khoảng cách với chị gái. Vì thế, để học tốt hơn, tôi thường xuyên thức đến nửa đêm làm bài tập. Để có ngoại hình ưa nhìn hơn, mỗi ngày sau giờ học tôi đều chạy bộ và nhảy dây, bữa tối chỉ ăn chút ít. Nhưng tất cả đều vô dụng. Thành tích của tôi vẫn đội sổ lớp. Cơ thể tôi ngày càng phát tướng. Ba mẹ vốn dĩ yêu thương tôi hết mực, giờ lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thất vọng: "Như Tinh đúng là chẳng làm được trò trống gì." "Haiz, giá mà ngày đó chỉ sinh mỗi Như Nguyệt, chắc giờ đỡ mệt lòng biết mấy..." Mỗi lần đến dịp lễ tết, ba mẹ m/ua quà về, đều chỉ có phần chị gái. Lúc đó tôi còn nhỏ, ngây ngô chạy tới, níu tay áo ba: "Ba ơi, của con đâu? Ba quên con rồi à?" Ba hất tay tôi ra, bực bội nói: "Đây là phần thưởng cho sự giỏi giang của Như Nguyệt, con bé đứng nhất lớp, đạt giải lớn, còn con thì sao?" Khi tôi sốt cao, ba mẹ bỏ tôi ở nhà một mình để đi họp phụ huynh cho chị gái. Thực ra buổi họp chẳng có gì quan trọng, nhưng họ thích được khen ngợi với tư cách là ba mẹ của Phó Như Nguyệt. Bạn bè xung quanh cũng dần xa lánh tôi, dù tôi có cố gắng níu kéo thế nào thì họ cũng không ngần ngại bỏ rơi tôi để đi tìm Phó Như Nguyệt. Cả thế giới chỉ còn mỗi Phó Như Nguyệt là đối tốt với tôi. Mỗi khi tôi cảm thấy thất bại ê chề, muốn buông xuôi thì chị ấy luôn xuất hiện bên cạnh và tận tình động viên tôi. "Có lẽ em chưa đủ cố gắng, hoặc phương pháp chưa đúng." Chị ấy dịu dàng nói: "Thử đổi cách khác xem sao?" Mọi người xung quanh đều cảm thán: "Tiểu Nguyệt, cô thật quá tốt bụng, cả thế giới này chỉ có mình cô là không bỏ rơi em gái." "Đúng vậy, nếu tôi là phế vật bẩm sinh như Phó Như Tinh, chắc tôi đã t/ự t* từ lâu rồi, đổi acc chơi lại cho xong." "Không được nói em gái tôi như thế!" Chị gái nhíu mày trách móc rồi nắm lấy tay tôi: "Như Tinh, hứa với chị, đừng bao giờ từ bỏ cố gắng, được không?" Tôi gật đầu thật mạnh, chị gái mỉm cười. Tôi luôn nghĩ, nụ cười của chị gái thật đẹp. Cho đến khi tôi biết được bí mật đó. 3. Vào một đêm yên tĩnh trong năm cuối cấp, tôi tình cờ biết được bí mật động trời: Chị gái tôi đã bị hệ thống ràng buộc. Nấp trên ban công, tôi nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của chị ấy với hệ thống. "Phó Như Tinh đúng là đồ ng/u ngốc, giờ này mà vẫn còn thức khuya học bài, kiểu gì thi cũng đội sổ cho mà xem, buồn cười ch*t mất." "Giờ mới thấy ba mẹ đặt tên khéo thật, tôi là Như Nguyệt, nó là Như Tinh, sao cũng chỉ để làm nền cho trăng thôi." "Cảm ơn hệ thống, cảm ơn vì đã đồng hành cùng tôi suốt mười hai năm qua." Những lời nói ấy như tiếng sét giữa trời quang, khiến ký ức quá khứ chợt ùa về. Mười hai năm trước, tôi và Phó Như Nguyệt mới sáu tuổi. Ngày ấy, tôi là một đứa trẻ xinh xắn và thông minh, đi học mẫu giáo là hát hò, múa may, tan lớp còn biết giúp cô giáo dọn dẹp. Còn Phó Như Nguyệt thì lười nhác, chẳng hứng thú gì với ca hát, tập múa thì kêu mệt, thành ra chẳng học được gì. Mỗi khi nhà có khách, mọi người đều vây quanh tôi, bắt tôi biểu diễn rồi khen lấy khen để. Còn với Phó Như Nguyệt đứng chỏng chơ một bên, họ chỉ buông một câu: "Em gái giỏi như vậy thì chị gái phải cố gắng hơn nữa nhé." Có lẽ chính từ khoảnh khắc đó, Phó Như Nguyệt đã c/ăm gh/ét hai chữ "cố gắng". Khi hệ thống xuất hiện, chị ta không ngần ngại chọn cho mình "càng lười càng may mắn", còn tôi thì "càng cố gắng càng bất hạnh". Thế là, suốt mười hai năm dài đằng đẵng sau đó, mọi thứ diễn ra đúng như chị ta mong muốn, chúng tôi dần trở nên khác biệt. Chị ta chẳng cần làm gì cũng ngày càng tốt lên, còn tôi dù cố gắng hết sức vẫn cứ lụn bại dần. ... Đêm hôm đó, sau khi biết được bí mật này, tôi lặng lẽ rời đi. Mặc trên mình chiếc áo mỏng manh, tôi ngồi lặng lẽ trong đêm lạnh giá suốt ba tiếng đồng hồ. Cái lạnh thấu xươ/ng khiến cơ thể tê cứng, nhưng tâm trí tôi chỉ hiện lên nụ cười của chị gái mỗi khi động viên tôi cố gắng. Hồi nhỏ, tôi luôn không hiểu thứ ánh lên trong mắt chị gái khi cười là gì. Giờ thì tôi đã biết, thứ đó gọi là - Ác đ/ộc. Người chị gái mà tôi tin tưởng nhất, người luôn bảo tôi đừng bao giờ từ bỏ nỗ lực, hóa ra chỉ muốn tôi đ/ốt ch/áy m/áu và nước mắt của mình để tô điểm cho cuộc sống rực rỡ của chị ta. Chị ta là nhân vật chính của thế giới này, còn vai trò của tôi chỉ là mãi mãi đứng trong bóng tối, làm nền cho chị ta tỏa sáng. …Nhưng tôi không cam lòng. Tôi nhất định phải thay đổi số phận của mình. ... Với quyết tâm liều lĩnh, sau một hồi suy nghĩ, tôi đi thẳng đến đài phát thanh của trường. Đặt tay lên công tắc của loa phóng thanh, tôi bắt đầu niệm thầm trong lòng. "Gọi hệ thống, gọi hệ thống." Không có tiếng trả lời. Dù sao đó cũng là hệ thống của chị gái tôi, không phải của tôi. Nhưng tôi biết, nếu đó là một sức mạnh siêu nhiên vượt khỏi thế giới này thì chắc chắn nó có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi. "Gọi hệ thống - Mày không quan tâm đến tao cũng không sao, mày có thấy cái loa phóng thanh trong tay tao không? Sự tồn tại của mày chắc chắn cần được giữ bí mật đúng không? Vậy thì, nếu trong sáu mươi giây mày không trả lời, tao sẽ thông báo về sự tồn tại của mày qua hệ thống phát thanh rồi đăng bài trên tất cả các nền tảng mạng xã hội và viết thư cho viện nghiên c/ứu khoa học, để họ đưa người đang mang hệ thống Phó Như Nguyệt đi làm thí nghiệm..." "..." Tôi mới đếm đến năm mươi thì trong đầu đã vang lên tiếng rè rè, sau đó một giọng nói yếu ớt vang lên. "... Đừng làm vậy, họ sẽ không tin đâu." "Không thử sao biết?" "... Cô muốn gì?" "Đổi hệ thống của tao và của chị tao." "Không được, một khi chức năng của tôi đã được thiết lập thì không thể thay đổi." Tôi giơ tay lên định nhấn nút loa phát thanh. "... Tổ tông! Tổ tông của tôi!" Hệ thống kêu gào: "Thế này đi, tôi sẽ không làm gì nữa, được không?" "Không làm gì nữa?" "Đúng vậy, tuy chức năng không thể thay đổi nhưng có thể bị trục trặc..." Tôi suy nghĩ một chút. Nghĩa là, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ càng cố gắng càng may mắn, còn chị gái tôi sẽ thì càng lười biếng càng xui xẻo. Tôi trầm ngâm một lát: "Thêm một điều nữa." "Điều gì?" "Giữ bí mật với chị gái tôi.” "Hãy để chị ta nghĩ rằng thế giới này vẫn đang vận hành theo cách mà chị ta thích."