Chương 11+12+13 +14

Nguỵ Vũ
Cập nhật:
11. Phó Như Nguyệt và tôi cùng đến lớp học lại. Vì tính cách lạnh lùng kiêu ngạo và hay làm mình làm mẩy, mọi người xung quanh đều không thích chị ta lắm và những người bạn trước đây của chị ta cũng dần dần không còn liên lạc nữa. Ngược lại, Hứa Tiểu Nhiễm và những người bạn khác thường xuyên đến thăm tôi, mang đồ ăn cho tôi và chia sẻ những câu chuyện thú vị về cuộc sống đại học. Tôi vẫn tiếp tục nỗ lực, học tập, rèn luyện sức khỏe và nghỉ ngơi điều độ mỗi ngày. Nhờ những nỗ lực này, thành tích của tôi ngày càng tốt hơn, vóc dáng cũng ngày càng cân đối. Khi nhắc đến tôi, các bạn học đều nói tôi thông minh, xinh đẹp, hòa đồng, những từ ngữ từng chỉ dành riêng cho Phó Như Nguyệt, dần dần đều được gắn cho tôi. Ở một mức độ nào đó, tôi nên cảm ơn Phó Như Nguyệt. Năm ngoái, điểm số của tôi chỉ đủ để vào một trường đại học trọng điểm. Nhưng năm nay, với thời gian ôn tập nhiều hơn, tôi đã vượt qua giới hạn của bản thân, bắt đầu trở thành một ứng cử viên sáng giá cho các trường đại học hàng đầu. Phó Như Nguyệt nghiến răng, nhưng vẫn tràn đầy tự tin. "Không sao đâu, Như Tinh, em cứ tiếp tục cố gắng đi." Chị ta cười nói: “Cuộc sống hiện tại có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời em đấy." Có lẽ vì hệ thống sắp trở lại, Phó Như Nguyệt không còn muốn giả vờ với tôi nữa, lời nói của chị ta bắt đầu tràn ngập á/c ý rõ ràng. Tôi không tranh cãi với chị ta, tiếp tục tập trung ôn tập. Cuối cùng, kỳ thi đại học năm mới cũng đến. Lần này, tôi và Phó Như Nguyệt được chia vào hai địa điểm thi khác nhau, chị ta được ba mẹ đưa đi, còn tôi thì tự bắt taxi. Ngồi trên taxi, tôi nhắm mắt lại và mỉm cười. Chắc hẳn lúc này Phó Như Nguyệt đang rất vui mừng nhỉ? Chắc hẳn chị ta đang vô cùng mong đợi hệ thống c/ứu vớt mình? Dù sao chị ta cũng đã lười biếng cả năm nay, theo nguyên tắc càng lười càng may mắn, biết đâu lần này chị ta sẽ đỗ thủ khoa cũng nên. Tôi mở điện thoại và gọi video cho chị ta. Phó Như Nguyệt bắt máy. Giọng chị ta đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: "Gì thế?" Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên màn hình, chị ta đã trở nên x/ấu xí, b/éo phì và nổi mụn, tất cả những vẻ đẹp trước đây đều biến mất. Tôi nhìn vào khuôn mặt đó, khẽ mỉm cười nhưng tà/n nh/ẫn. "Chị ơi, em nói cho chị một bí mật nhé.” "Ngày 29 tháng 7 năm ngoái, em đã để lại một tờ giấy nhắn trên bàn học trong phòng chị." Phó Như Nguyệt không kiên nhẫn, hỏi: "Tờ giấy nhắn gì..." Giây tiếp theo, chị ta đột nhiên sững sờ. Tôi nhìn cô ta, cảm thấy một sự hả hê lớn lao khi chứng kiến sự biến đổi dữ dội trong ánh mắt chị ta. Rồi, trước khi chị ta kịp hét lên, tôi dập máy. Ngồi vào ghế sau taxi, khóe miệng tôi nở một nụ cười nhẹ. Bác tài nhìn thấy nụ cười của tôi qua gương chiếu hậu, cũng mỉm cười nói: "Cô gái, tôi họ Mã, đây là một điềm lành, chúc cô mã đáo thành công!" Tôi cười cảm ơn bác: "Cảm ơn ạ!" Đồng thời, tôi tắt ng/uồn chiếc điện thoại đang rung lên không ngừng vì các cuộc gọi đến. 12. Bây giờ còn gọi cho tôi làm gì nữa? Chị gái của tôi à. Bây giờ mới nhận ra sự thật thì đã quá muộn rồi. Hệ thống sẽ không bao giờ quay trở lại. Mảnh giấy ghi chú về việc hệ thống đang được bảo trì không phải là thông báo từ hệ thống, mà là... từ tôi. Tôi đã in nó ra và đặt ngay ngắn trên bàn của chị. Đây quả thực là sự trả th/ù của tôi dành cho chị. Nhưng chị à, thực ra có rất nhiều khoảnh khắc chị vẫn có thể lật ngược tình thế. Giá như chị có một chút nghi ngờ về sự tồn tại của mẩu giấy đó. Giá như trong năm ôn thi lại, chị chịu khó thay đổi bản thân một chút. Thì kết cục của chị đã không như thế này. Nhưng chị đã không làm vậy. Người đã đi đường tắt suốt mười hai năm không thể quay trở lại con đường chân chính. Vì vậy, tôi đã chỉ cho chị một con đường ch*t. Và chị đã bước lên đó không chút do dự. 13. Sau khi thi xong, tôi không về nhà mà đi du lịch cùng Hứa Tiểu Nhiễm. Vì vậy, mãi sau này tôi mới biết chuyện xảy ra năm đó. Phó Như Nguyệt đã suy sụp trên xe của ba mẹ. Chị ta khóc lóc, la hét đi/ên cuồ/ng rằng tôi đã hại chị ta. Cuối cùng, chị ta bị ba mẹ ép vào phòng thi. Kết quả thi ra thật thảm hại, chị ta không đỗ vào trường nào cả. Còn tôi thì vào được Đại học Bắc Kinh, trở thành đàn em của Hứa Tiểu Nhiễm. Lên đại học, Cố Gia Hủ đến thăm tôi. Lúc đó tôi đang học bóng chuyền, Cố Gia Hủ cầm đồ uống thể thao đợi tôi, vừa nhìn thấy tôi đã vui vẻ vẫy tay. Tôi bước tới, nhận lấy chai nước từ tay cậu ta. Rồi trước mặt mọi người, tôi đổ thẳng chai nước lên người cậu ta. ... Nhìn Cố Gia Hủ ướt sũng, tôi thốt ra sáu chữ: "Không phải là không sao cả." Nói xong, tôi bỏ đi. Tôi nghĩ rằng đây là kết thúc giữa chúng tôi, với lòng tự trọng của Cố Gia Hủ, có lẽ cậu ta sẽ không tìm tôi nữa. Nhưng tôi quên mất, năm đó cậu ta có thể làm "cái đuôi" của Phó Như Nguyệt thì bây giờ cũng có thể làm "cái đuôi" của tôi. Cố Gia Hủ không bị hành động của tôi làm nản lòng, vẫn tiếp tục nhắn tin cho tôi, hy vọng tôi có thể gặp cậu ta để nói chuyện. Tôi suy nghĩ một chút, đúng lúc tôi cũng có thứ muốn đưa cho cậu ta nên đã đồng ý. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại quán cà phê gần trường. Cố Gia Hủ nhìn tôi thật lâu, mắt cậu ta dần đỏ lên: "Như Tinh, anh xin lỗi, anh biết em chưa bao giờ tha thứ cho anh. "Nhưng anh thật sự... thật sự rất thích em, anh thật lòng, em hãy tin anh." Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính. Mái tóc dài buông xõa, dáng người thon thả, quả thật là một hình ảnh đáng được yêu mến. Cũng giống như lần đầu gặp Cố Gia Hủ năm năm tuổi, tôi mặc chiếc váy xòe bồng bềnh, quả thật là một cô bé đáng yêu. Nhưng yêu một người, chỉ yêu những gì đẹp đẽ nhất của họ thôi là chưa đủ. Tôi lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, đưa cho Cố Gia Hủ. Cố Gia Hủ ngẩn người, cậu ta mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc nhẫn được tết từ cỏ. Đã trôi qua quá nhiều năm rồi, cỏ đã ngả vàng và giòn, chỉ cần chạm nhẹ, chiếc nhẫn đã vỡ vụn trong tay Cố Gia Hủ. Mắt Cố Gia Hủ đỏ hoe: "Em vẫn còn giữ nó..." Đó là "nhẫn đính hôn" mà cậu ta đã tặng tôi năm tôi năm tuổi. Cậu ta nói khi chúng tôi lớn lên, cậu ta sẽ đổi nó lấy một chiếc nhẫn kim cương. "Ừm, tôi vẫn luôn giữ nó." Tôi mỉm cười nhẹ nhõm: “Hôm nay, tôi trả lại cho cậu." Cố Gia Hủ hoảng hốt, cậu ta lắp bắp giải thích: "Em vẫn còn gi/ận anh vì chuyện năm đó, phải không?" "Nhưng lúc đó chính anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra... Giống như có một sức mạnh bí ẩn nào đó kéo anh đi, khiến anh gh/ét em. Anh biết nói vậy rất kỳ lạ, em sẽ không tin anh, nhưng mà thật sự là vậy..." "Tôi tin." Tôi ngắt lời cậu ta: “Cố Gia Hủ, tôi tin những gì cậu nói." "Nếu chỉ là gh/ét tôi thôi thì tôi có thể tha thứ." Cũng giống như mấy người Hứa Tiểu Nhiễm, họ cũng từng bị sức mạnh của hệ thống điều khiển nên không có thiện cảm với tôi. Nhưng những gì họ làm chỉ là tránh xa tôi, không làm bạn với tôi, chứ không cố ý b/ắt n/ạt tôi. "Gh/ét tôi, có lẽ là do bị sức mạnh đó điều khiển, nhưng cách đối xử với người mình gh/ét mới thể hiện bản chất của một người." Tôi nhẹ nhàng nói. Cố Gia Hủ nghẹn ngào. Cậu ta nhớ những gì mình đã làm với tôi. Tôi cũng nhớ. Tôi không thể quên sự tà/n nh/ẫn của Cố Gia Hủ khi đổ th/uốc đỏ lên đầu tôi. Không thể quên sự chế giễu của cậu ta khi đọc to lá thư xin lỗi của tôi. "Cậu có thể không thích một cô gái nhưng cách cậu đối xử với người đó thể hiện cậu có phải là người tốt hay không." Cố Gia Hủ lộ ra vẻ mặt đ/au đớn tột cùng, cuối cùng cậu ta cũng hiểu rằng mọi thứ đã không thể c/ứu vãn. Tôi đứng dậy rời đi, để lại cậu ta một mình ngồi đó, chìm trong nỗi buồn miên man. 14. Sau này, tôi tốt nghiệp đại học và đi du học thạc sĩ rồi trở về nước tìm được một công việc rất tốt. Ở công ty, các anh chị đồng nghiệp thường gọi tôi là "cô gái liều mạng", vì tôi không chỉ làm việc chăm chỉ mà còn tận dụng thời gian sau giờ làm để làm nội dung trên mạng xã hội. Khi có nhiều người theo dõi, tôi bắt đầu mở các buổi livestream để trò chuyện với mọi người. Rất nhiều người hâm m/ộ ngưỡng m/ộ những gì tôi có, bằng cấp, ngoại hình, thu nhập, tôi có tất cả. Tôi luôn mỉm cười và nói với mọi người: "Thực ra tôi đã nộp hơn hai trăm hồ sơ xin việc mới tìm được công việc hiện tại.” "Để giữ dáng, tôi luôn tuân thủ nghiêm ngặt kế hoạch tập luyện và ăn uống kiêng khem.” "Tôi luôn tin rằng thế giới này công bằng, mỗi món quà của số phận đều có giá của nó, chúng ta muốn gì thì phải trả giá cho điều đó.” "Có thể sẽ có những may mắn đến mà không cần nỗ lực, nhưng nếu chúng ta không cố gắng, may mắn đó sớm muộn cũng sẽ bị ông trời lấy đi.” "Vì vậy, hãy cùng nhau cố gắng, chúng ta phải tin rằng nỗ lực sẽ không bao giờ phản bội chúng ta." Sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp đó, lần đầu tiên tôi muốn về nhà thăm gia đình. Những năm qua, công việc làm ăn của ba mẹ không thuận lợi, căn nhà lớn trước đây đã b/án đi, giờ cả gia đình bốn người chen chúc trong một căn nhà thuê. Từ xa, tôi đã nhìn thấy một người phụ nữ b/éo ú, luộm thuộm, ngồi phịch xuống đất trước cửa nhà và bắt đầu khóc lóc. Một người đàn ông đuổi theo, có lẽ là bạn trai của cô ta, hai người giằng co, người đàn ông tức gi/ận, người phụ nữ thì ăn vạ khóc lóc. Tôi nhận ra người phụ nữ đó là chị gái tôi, Phó Như Nguyệt. Lúc này Phó Như Nguyệt không còn chút gì của vẻ đẹp năm xưa nữa. Năm đó chị ta không đỗ đại học, từ đó không còn đến trường, cũng không chịu đi làm, cứ thế sống ở nhà. Khi có hứng thú, chị ta sẽ lên mạng trò chuyện với người khác, hồi tưởng về những ngày tháng huy hoàng khi còn là hoa khôi của trường. Có lẽ bạn trai hiện tại của chị ta cũng bị lừa như vậy nhưng sau khi gặp mặt ngoài đời thì thất vọng tràn trề, hai người cãi nhau liên miên. Ba mẹ đứng bên cạnh, dường như đã quen với cảnh tượng hỗn lo/ạn này, cũng chẳng buồn can ngăn nữa, chỉ đứng đó thở dài n/ão nề. "Giá như chúng ta chỉ sinh Như Tinh thôi." "Đúng vậy, số chúng ta thật khổ." Nhiều năm trước, họ cũng từng nói về tôi như vậy - Giá như chỉ sinh Như Nguyệt thôi. Gia đình này không cho tôi bất kỳ tình yêu thương nào, may mắn thay, giờ đây tôi đã thoát khỏi mảnh đất ấy, bước đến một thế giới rộng lớn hơn. Một bà cụ đứng xem đi tới bên cạnh tôi, lắc đầu cảm thán: "Gia đình này thật đáng thương." Bà ấy hoàn toàn không nhận ra tôi và người phụ nữ đang khóc lóc kia là chị em sinh đôi. Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi và Phó Như Nguyệt đã hoàn toàn khác biệt. Vượt qua bước ngoặt của số phận, cuối cùng tôi đã trưởng thành và trở nên tốt hơn. Tôi mỉm cười với bà cụ, quay lưng bước đi, không vào nhà nữa. Lúc này trời đã tối hẳn, nhưng tâm trạng tôi lại sáng sủa hơn bao giờ hết. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời - Mặt trăng đã ẩn mình sau những áng mây. Nhưng muôn ngàn tinh tú vẫn rực rỡ. -Hết-