9. Sau khi đến bệ/nh viện Diệp Thành Âm được đưa vào phòng cấp c/ứu, Chân Tồn sau khi tiếp nhận chữa trị thì đi theo cảnh sát lấy lời khai. Đầu mối quá ít, chứng cứ hoàn toàn không có, đối với một vụ án tội phạm kỹ thuật cao có yếu tố hiện thực kỳ bí như vậy, lực lượng cảnh sát cũng bó tay hết cách, chỉ đơn giản sắp xếp mấy người trong bệ/nh viện bảo vệ bọn họ rồi rời đi. Nhiều người cùng nhau ra ngoài giao lưu hoạt động, cuối cùng chỉ còn có ba người Chân Tồn, Diệp Thành Âm, La Tiểu Lam. Kết quả điều tra của cảnh sát cho thấy, bọn họ dường như đã rơi vào hành động trả th/ù đối với công ty TNHH Công nghệ Sinh học thành phố Trường Đông, được tính là một vụ án á/c tính. Mọi người đều hôn mê vì th/uốc, sau đó xe bus bị lật qua một bên rơi xuống vách núi, trên đầu mỗi người bọn họ đều bị đeo máy truyền sóng điện n/ão, sau đó truyền điện từ can thiệp tạo nên một thế giới hư ảo. Mỗi một người bị quy tắc trong trò chơi đào thải cũng sẽ kích khởi dòng điện cao thế, từ đó ch*t ở ngoài thực tế. La Tiểu Lam rất may mắn tỉnh lại trước thời hạn, mà Chân Tồn và Diệp Thành Âm coi như là người chiến thắng cũng trốn chạy thành công khỏi á/c mộng này. Về vấn đề ai là người có th/ù h/ận với công ty TNHH Công nghệ Sinh học thành phố Trường Đông, không thể biết được chi tiết nội bộ, Chân Tồn và La Tiểu Lam ý định liên lạc với cấp lãnh đạo công ty, nhưng phát hiện ai ai cũng giữ kín như bưng lịch sử công ty, thậm chí cự tuyệt phối hợp điều tra cùng cảnh sát. Cuối cùng gia đình người ch*t được nhận một khoản tiền t/ai n/ạn nghề nghiệp tượng trưng, cảnh sát lập hồ sơ và tiếp tục điều tra, vụ t/ai n/ạn này bị tạm thời gác lại. Những gì đã xảy ra đã được mô tả dưới dạng những dòng chữ thêm mắm thêm muối trên báo và mạng internet, cùng với những lời truyền tai nhau về truyền thuyết đô thị sởn cả tóc gáy nổi tiếng của thành phố Trường Đông. Không người nào biết người bị hại đã phải trải qua cái gì. Chân trái Chân Tồn bị c/ắt qua, phải khâu tám mũi. Diệp Thành Âm g/ãy hai cái xươ/ng sườn, vết thương lớn nhỏ trên người đếm không hết, bởi vì n/ão bị chấn động mà hôn mê bất tỉnh. Chân Tồn ngồi bên giường bệ/nh của Diệp Thành Âm, nhìn mắt đối phương nhắm ch/ặt, trong đầu nghĩ, nếu bị chấn động thành kẻ ng/u, mình còn phải làm việc nhiều hơn mới có thể nuôi cậu thật tốt cả đời. Nhưng nghĩ lại, gia cảnh Diệp Thành Âm giàu có, ngược lại không tới phiên anh lo lắng vì sinh kế của bác sĩ Diệp, anh có thể dứt khoát đi đến nhà cậu xin việc làm người chăm sóc. Chân Tồn suy nghĩ một chút, khóe miệng mang theo một nụ cười châm biếm, lúc quay đầu lại vừa vặn đụng phải một đôi mắt trong suốt của Diệp Thành Âm. "Em... Em tỉnh rồi." Chân Tồn cứng họng giống như bị phát hiện bí mật gì đó. "Anh cười cái gì?" Diệp Thành Âm hỏi. Chân Tồn lắc đầu một cái. Diệp Thành Âm hỏi: "Tôi còn sống?" Chân Tồn khái quát mọi chuyện qua vài ba lời, Diệp Thành Âm càng nghe càng khó tin tưởng, nhưng sự thật như vậy, cũng không thể nào cãi lại. Diệp Thành Âm nhìn bộ dáng Chân Tồn mặt đầy nghiêm túc, cười đểu nói: "Anh có phải có lời muốn nói với tôi hay không?" Chân Tồn cau mày: "Có ý gì?" Diệp Thành Âm "Chậc" một tiếng: "Tôi có loáng thoáng nghe nói... Anh thích tôi." Chân Tồn mặt không cảm xúc quay đi. Diệp Thành Âm trêu đùa thành công, cười đắc ý nói: "Có phải anh thích tôi hay không? Có phải hay không? Có phải hay không? Có phải hay không?" Chân Tồn bị ồn ào tim đ/ập rộn lên, bắt lại cổ tay cậu, nghiêm túc nói: "Tôi thích em." Diệp Thành Âm không nghĩ tới Chân Tồn sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, lập tức đỏ mặt, "Bang" một tiếng đẩy tay Chân Tồn ra, rúc vào trong chăn. "Em trốn cái gì?" Chân Tồn hỏi. Diệp Thành Âm không nói lời nào. Chân Tồn thận trọng moi cậu từ trong chăn ra, nói: "Em đừng lộn xộn, cẩn thận đụng đến vết thương." Diệp Thành Âm đỏ mặt, gi/ận dữ trợn mắt nhìn anh một cái. Chân Tồn: "Làm bắt tôi phải nói, em lại còn trách tôi." Diệp Thành Âm: "Đây là logic của Diệp thị." Chân Tồn bất đắc dĩ nói: "Chỉ số thông minh thì cao, nhưng đầu óc không được thông minh cho lắm." Diệp Thành Âm tức gi/ận bò dậy đ/á/nh vào người anh, bị Chân Tồn chụp vào trong ng/ực, ấn lên môi một nụ hôn nhẹ nhàng như lông chim chạm nhẹ. Sau khi Diệp Thành Âm xuất viện, cho dù đã đi tư vấn tâm lý định kỳ, Chân Tồn cũng đã chuyển đến căn hộ và cùng chung chăn gối với cậu, Diệp Thành Âm vẫn luôn bị á/c mộng quấn thân. Tối hôm đó Diệp Thành Âm lại bị á/c mộng bao phủ, cả người phát run, mồ hôi lạnh nhễ nhại sau lưng. Chân Tồn bị biểu hiện khác thường của người trong ng/ực đ/á/nh thức, vội vàng lay cậu dậy: "Diệp Thành Âm, Diệp Thành Âm, tỉnh dậy đi, đều là giả thôi." Diệp Thành Âm mở mắt ra, cặp mắt ướt đẫm mê mang và bất lực nhìn Chân Tồn, giống như nai con lẻ loi đơn đ/ộc bị h/oảng s/ợ. Chân Tồn dịu dàng ôm cậu vào trong ng/ực, nhẹ giọng nói: "Trong mộng đều là giả, anh ở đây." Diệp Thành Âm nghẹn ngào nói: "Em nằm mơ thấy đây đều là ảo tưởng, em thực sự đã sớm ch*t ở trong trò chơi kia." Chân Tồn vỗ vỗ sau lưng cậu, Diệp Thành Âm cuối cùng mới tỉnh h/ồn lại, câu đầu tiên lại là ngây thơ hỏi: "Anh gọi em dậy làm chi? Có phải anh cũng sợ hay không?" Chân Tồn: "Em cũng thật có mặt mũi nhỉ Diệp Thành Âm." Ác nhân cáo trạng trước. Chân Tồn buông cậu ra, để cậu nằm lên gối của mình, sau đó thấp giọng nói: "Đi ngủ." Diệp Thành Âm "ừ" một tiếng, xoay mình đưa lưng về phía Chân Tồn. Qua rất lâu sau, không gian yên lặng, Chân Tồn đã ngủ thật say, phát ra tiếng hít thở đều đều. Ngoài cửa sổ sao đầy trời, ánh đèn đường mờ nhạt ấm áp làm bạn, tiếng mèo kêu lác đ/á/c truyền tới từ dưới lầu. Diệp Thành Âm trốn ở trong chăn, tiếng như muỗi kêu nói: "Chân Tồn, thật ra em biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng em không muốn nói cho anh, bởi vì em không muốn anh cùng lo lắng sợ hãi giống như em." Người đang ngủ say tất nhiên sẽ không trả lời, Diệp Thành Âm tự mình nói: "Khi tôi thấy con số '731' và chữ 'Cửu châu' xuất hiện nhiều lần, em đã đại khái đoán được chuyện gì xảy ra. Công ty TNHH Công nghệ Sinh học thành phố Trường Đông đã từng tốn nhiều tiền để xóa đi một câu chuyện kinh người, trong câu chuyện kia, các nạn nhân bị b/ắt c/óc và đến một căn phòng nhỏ tối tăm, dùng khoa học kỹ thuật VR kh/ống ch/ế bộ n/ão, tưởng rằng mình vẫn đang sống cuộc sống vô lo vô nghĩ cùng với người nhà, không ngờ rằng trên thực tế đã thành vật hy sinh thử th/uốc, bị nhiễm đ/ộc đến mức vô phương c/ứu chữa, cả người bị th/ối r/ữa." Cậu thở dài: "Em có thể chắc chắn đây là lý do cho tất cả chuyện này, sau khi hack vào hệ thống nhân sự, phát hiện Chu Dịch mà công ty tuyển vào ban đầu, và Chu Dịch chúng ta quen biết đó, căn bản không phải cùng một người." Cậu trở người, nhẹ nhàng hôn một cái trên mi mắt Chân Tồn: "Cám ơn anh đã bảo vệ em lâu như vậy, những chuyện này cứ để em gánh vác đi."