Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực

Chưa có thông tin
Cập nhật:

Chương 712

Quả nhiên hai đứa trẻ phát triển rất tốt, một đứa nắm tay trái của Trình Nguyên Hoa còn đứa kia nắm tay phải của cô, trên tay đều xách giỏ đựng đầy trái cây và rau củ. Bên cạnh bọn họ, Diệp Dư Chiêu trông chưa đến 30 tuổi tỏ vẻ bất lực: “Hai đứa sao lại độc chiếm mẹ? Hai đứa đã lớn rồi, tay của mẹ chỉ có thể để cha nắm!” Anh vừa nói muốn kéo tay hai đứa ra. Hai đứa trẻ nắm chặt không buông, bé gái mím miệng rất bất mãn: “Cha, cha thật quá đáng, muốn chiếm mẹ mỗi đêm cũng được còn bàn ngày cha chia cho chúng con một chút thời gian cũng không được?” Đứa bé trai nghiêm túc: “Cha, bà Trình là vợ của cha nhưng cũng là mẹ của chúng con theo luật pháp mà nói…” Còn chưa nói xong đã bị Diệp Dư Chiêu bế lên: “Con chắc chắn muốn nói luật với cha?” Đứa bé trai: “…” Thay đổi sắc mặt nghiêm túc hét lớn: “Mẹ! Cha bắt nạt con!” Trình Nguyên Hoa chỉ biết che miệng cười. Tang Ngu trợn tròn mắt: “Diệp Dư Chiêu anh đủ rồi, tuổi tác cũng như ông già rồi đừng có suốt ngày ghen tị.” “Anh gọi tôi là ông già? Còn anh là ông già độc thân không lo tìm đối tượng cứ suốt ngày làm kỳ đà cản mũi chúng tôi!” Diệp Dư Chiêu cười khẩy. Tang Ngu: “…” Trình Nguyên Hia vươn tay nhéo Diệp Dư Chiêu: “Anh im miệng đi, cái kia gọi là độc thân sang trọng. Nếu không phải mỗi ngày anh đều quấy rầy em, em cũng muốn sống cuộc sống độc thân sang trọng cả đời.” Diệp Dư Chiêu đặt con trai xuống, kéo Trình Nguyên Hoa vào lòng: “Em không có cơ hội đổi ý!” Anh hạ giọng và nói điều gì đó một lần nữa, Trình Nguyên Hoa trừng mắt nhìn anh nhưng đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, đôi mắt của Diệp Dư Chiêu cũng đầy dịu dàng. … Anh yêu người phụ nữ này rất nhiều và người phụ nữ này cũng yêu anh. Bọn họ dần dần đến gần. Trình Kiều Vân không thể rời mắt khỏi Trình Nguyên Hoa, so với mười mấy năm trước cô cũng không có thay đổi gì! Không! Càng xinh đẹp hơn dù ăn mặc giản dị, dù mới đi ruộng về nhưng trông cô như tiên nữ, đẹp đến nao lòng. Khóe miệng Trình Kiều Vân cay đắng. Trình Nguyên Hoa còn trẻ lại hạnh phúc như vậy, làn da trắng nõn như ngọc, mỗi một tấc đều tinh xảo… Bọn họ đã đi tới trước mặt cô ta, ánh mắt Trình Nguyên Hoa lướt nhanh qua cô ta. Trình Kiều Vân cứng đờ. Trong tiềm thức cô ta không muốn đối phương nhìn thấy mình, muốn quay người lại nhưng cơ thể đông cứng tại chỗ. Đối phương chỉ mỉm cười nhẹ và gật đầu như thể đối xử với một người xa lạ bằng phép lịch sự cơ bản, sau đó bọn họ tiếp tục bước vào nhà hàng, dần dần biến mất ở cửa nhà hàng Mỹ Thực Trình Ký. Cô… Không nhận ra sao? Đôi tay Trình Kiều Vân run rẩy lấy điện thoại ra và bật camera. Người phụ nữ trong điện thoại chưa tới bốn mươi tuổi có làn da vàng vọt và nếp nhăn trông như đã ngoài bốn mươi, không còn vẻ ngoài như năm xưa nữa… Cô ta và Trình Nguyên Hoa giống như phụ nữ ở hai thế giới… Lúc này đây vai Trình Kiều Vân sụp xuống. Cô ta nhìn lên cánh cửa có năm chữ Nhà hàng Mỹ Thực Trình Ký được viết trên đó. Trình Kiều Vân nghĩ, cô ta và Trình Nguyên Hoa thực sự khác nhau một trời một vực. Cả cuộc đời cô ta đã sai lầm kể từ cái ngày cô ta lên kế hoạch cướp chồng chưa cưới của chị họ. Sai rồi. Sai hoàn toàn. Cô ta đã mất rất nhiều năm để hiểu rằng nếu không phải là đồ của mình thì không nên cướp. Ghen tị khiến con người trở nên xấu xí. Khi đó Trình Kiều Vân cũng không tệ nhưng đáng tiếc là cô ta luôn nhìn Trình Nguyên Hoa, mà không bao giờ nhìn vào chính mình. Đối với Trình Nguyên Hoa cô luôn nhìn vào chính mình, nhìn về con đường phía trước của cô. Cho nên cuối cùng Trình Kiều Vân đã vứt bỏ tất cả mọi thứ không thuộc về cô ta, cái gì cũng không có. Trình Nguyên Hoa dựa vào chính mình, bất kể tình huống nào cô cũng sẽ lên kế hoạch… Một con đường suôn sẻ.