Nhưng cuối cùng tình cảm lại bị tà ác đánh bại. Ông ta có lỗi với Trình Trường Tây cũng có lỗi với Trình Nguyên Hoa, năm đó… Nhà hàng Trình Gia vốn nên giao cho Trình Nguyên Hoa.
Lúc Trình Trường Đông rời đi, ông ta không ngừng lẩm bẩm về những lỗi lầm và lời xin lỗi của mình.
Khi ông ta nhắm mắt lại đều cau mày, ông ta đã làm quá nhiều điều tội lỗi và ông ta không còn mặt mũi để đi gặp cha và anh trai mình.
Trình Kiều Vân không biết mình nên đi đâu, Trình Trường Đông đã rời đi và bây giờ trong lòng cô ta mù tịt.
Cô ta đến ga xe lửa, dứt khoát mua vé tàu đến thành phố Bạch Dương.
Đã mười hai năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô ta trở về.
Cô ta đến nơi cô ta lớn lên trước, nhà hàng Trình Gia.
Nhà hàng Trình Gia có vị trí rất tốt, căn nhà không có bảng hiệu được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngoại trừ cả con phố đã cũ hơn rất nhiều so với mười hai năm trước thì căn nhà trông vẫn như trước không có gì thay đổi.
Chỉ là nó không buôn bán bởi vì có Tiệm Mỹ Thực Trình Ký ở thành phố Bạch Dương, những năm này nó đã phát triển rất tốt dựa vào lượng người.
Con đường này kinh doanh rất tốt, mở cửa hàng rất đắt khách, cửa bán vẻ nhỏ đều kinh doanh được.
Chỉ có một tòa nhà như vậy đã đóng cửa từ lâu.
Trình Kiều Vân biết rằng nơi này không chỉ có cô ta nhớ, Trình Nguyên Hoa… Cũng nhớ tới.
Họ đều lớn lên ở đây.
Trình Nguyên Hoa hiện có đủ khả năng và tiền bạc để giữ gìn nhà hàng này.
Trình Kiều Vân thở ra một hơi dài, nhìn nó một lúc lâu rồi sau đó đi đến đứng bên ngoài nhà họ Hạ.
Cô ta chỉ nhìn từ xa, nhìn một đứa trẻ đang tung tăng với chiếc cặp đi học trên lưng và một người đàn ông vẫn đẹp trai khoảng bốn mươi tuổi đi theo đứa trẻ suốt.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, một người phụ nữ dịu dàng đỡ lấy đứa trẻ, sau đó ôm lấy người đàn ông và bước vào.
Trình Kiều Vân cười khổ.
Hạ Gia Thịnh… Đã có cuộc sống rất hạnh phúc.
Người phụ nữ này nhìn cũng rất hợp với hắn, bọn họ có thể không có một tình yêu khó quên nhưng giữa bọn họ có một tình yêu vĩnh viễn không phản bội.
Bọn họ còn có một đứa trẻ ba bốn tuổi rất đáng yêu…
Trình Kiều Vân sờ lên khuôn mặt đang giàn giụa nước mắt.
Thật ra cô ta… Rất yêu Hạ Gia Thịnh nhưng khi đó trong mắt cô ta chỉ nhìn thấy giàu sang quý phú.
Bây giờ cô ta đã ngoài ba mươi nhưng nhìn cô ta có vẻ già.
…
Nơi cuối cùng Trình Kiều Vân không dám tới nhất nhưng cô ta vẫn đi.
Hơn mười năm cô ta không muốn đọc tin tức của Trình Nguyên Hoa, nhưng cô nổi tiếng đến mức cho dù cô ta đang nấu ăn, người trong nhà hàng vẫn sẽ bàn tán về cô.
Nhìn cô rất đẹp, thật mạnh mẽ, thật… Tuyệt vời.
Gần như tất cả những từ tốt đẹp đều dành cho người phụ nữ này.
Lúc lái xe đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, trời đã bắt đầu tối bên ngoài có rất nhiều xe đậu. Đang là giờ ăn tối, cô ta ngồi trên xe cũng không có dễ thấy.
Trình Kiều Vân xuống xe.
Nhà hàng Mỹ Thực Trình Ký đã được xây dựng lại nhưng không thay đổi nhiều, vẫn là phong cách cổ xưa ấm áp, là nơi mà tất cả mọi người trên thế giới đều muốn dùng bữa cơm.
Cô ta nghĩ mình không được gặp Trình Nguyên Hoa nhưng quả thật cô ta đã thấy.
Trình Nguyên Hoa, Diệp Dư Chiêu và hai đứa con của họ… Cùng với Tang Ngu và Sư Huyền, bọn họ cùng nhau trở về từ cánh đồng.
Cô ta thật ra không muốn biết nhiều về Trình Nguyên Hoa nhưng cô ta biết cô có hai đứa con, sinh đôi một trai một gái được bảy tuổi.
Hai đứa bé đều rất kháu khỉnh, thông minh và dễ thương, thực khách đến Nhà hàng Mỹ Thực Trình Ký đều rất thích.
Người ta nói rằng một trong số họ sẽ thừa kế nhà hàng Mỹ Thực Trình Ký nổi tiếng thế giới, người còn lại sẽ thừa kế tập đoàn Quảng Diệp khổng lồ, tất cả đều nhờ vào thiên phú.