Chương 68: Ta chính là
Sau một hồi Phó Ngôn Khanh bỗng nhiên ngẩng người lên, hoảng loạn nói: "Ta hồ đồ rồi, ta hồ đồ rồi." Nói xong đưa tay đem Triệu Tử Nghiễn cẩn thận từng li từng tí ôm lên thả vào trên giường.
Vừa rồi ôm theo nàng quỳ lâu như vậy, chính mình chân đều tê dại, Triệu Tử Nghiễn hẳn là càng khó chịu hơn. Phó Ngôn Khanh theo thói quen vươn tay đến, cẩn thận từ trên xoa bóp xuống dưới, thay nàng thư giãn gân cốt. Đem ống quần của nàng kéo lên, Phó Ngôn Khanh nhíu chặt lông mày, phát hiện hai đầu gối tuyết trắng nhanh hồng thành một mảnh.
Triệu Tử Nghiễn nằm ở trên giường nhìn Phó Ngôn Khanh bước nhanh đi ra ngoài, sau đó cầm một bình thuốc nhỏ vào phòng, hẳn là vừa chạy đến chỗ Nhạc Thắng Lân. Thấy Phó Ngôn Khanh một mực sốt sắng, Triệu Tử Nghiễn cười nhẹ nói: "Nàng chậm một chút, ta không sao, không đau đến mức như thế." Kỳ thật cũng không có nhiều cảm giác, cơ bản không phát hiện được đau nhức, nhưng nàng dĩ nhiên không dám nói ra, bằng không Phó Ngôn Khanh càng thêm khó chịu.
Phó Ngôn Khanh nhíu nhíu mày: "Đều nhanh tím bầm." Trong tay đem thuốc mỡ đổ ra, nhẹ nhàng phủ ở trên đầu gối của nàng, hết sức chuyên chú thay nàng xoa bóp. Triệu Tử Nghiễn nhìn Phó Ngôn Khanh nghiêm túc như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa một chút.
Phó Ngôn Khanh cúi đầu thoa thuốc, mấy sợi tóc dài ở bên tai nàng không an phận buông xuống, theo ngón tay nàng đong đưa, tới tới lui lui . Rõ ràng không có nhiều cảm giác, nhưng Triệu Tử Nghiễn lại mơ hồ cảm thấy những nơi bị ngón tay nàng chạm đến, đều nổi lên một hồi nhiệt ý, nhanh chóng lan tràn đến đáy lòng. Xử lý tốt đầu gối, Phó Ngôn Khanh vẫn chưa yên tâm, đem ống quần Triệu Tử Nghiễn cuốn lên vài phần, cẩn thận nhìn xem, để Triệu Tử Nghiễn cảm thấy có chút xấu hổ, vành tai đều đỏ bừng.
Phó Ngôn Khanh một lòng lo lắng cho thân thể Triệu Tử Nghiễn, tự nhiên không có phát hiện, thấy chân của nàng cũng không còn nơi nào bị thương, liền hướng lên trên muốn kiểm tra cánh tay của nàng, dù sao té xuống, tất nhiên thói quen lấy tay chống đỡ.
Ngón tay Phó Ngôn Khanh từng chút một từ cổ tay Triệu Tử Nghiễn dời lên trên, ống tay áo cũng bị cuốn lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn như ngọc, Phó Ngôn Khanh dựa vào thật gần. Cảm giác trên cánh tay vô cùng rõ ràng, Triệu Tử Nghiễn thoáng giật mình nhìn Phó Ngôn Khanh, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, nàng ấy tiếp cận quá gần, trong thoáng chốc, Triệu Tử Nghiễn có chút kìm nén không được.
Đợi đến lúc Phó Ngôn Khanh phát hiện không đúng, bên tai dĩ nhiên nghe rõ ràng nhịp tim Triệu Tử Nghiễn đập loạn, lấy lại tinh thần, nàng mới phát hiện động tác của mình giờ phút này quá mức ái muội. Triệu Tử Nghiễn ống tay áo đều bị cuốn lên, y phục cũng mấy phần tán loạn, giờ phút này nửa dựa vào trong lòng nàng, đôi mắt màu mực như lắng đọng vô tận tơ tình, lộ ra cỗ lửa nóng, để Phó Ngôn Khanh cũng có chút mơ màng.
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt lưu luyến mê ly, thấp giọng nỉ non gọi: "Khanh nhi."
Ngón tay Phó Ngôn Khanh còn rơi ở trên cánh tay nhẵn nhụi của nàng, đầu ngón tay chạm vào da thịt tinh tế non mềm, xúc cảm tốt đến không được. Có chút đỡ tay của nàng, Phó Ngôn Khanh cũng thấp giọng đáp lại một tiếng: "Ân."
Một tiếng này mềm nhẹ trả lời, giống như lông vũ rơi vào đáy lòng Triệu Tử Nghiễn, nàng loạn nhịp tim nói: "Ta rất nhớ nàng." Nhớ nàng, mơ mơ màng màng cảm giác nàng tại bên người nhưng không cách nào đáp lại, để cỗ nhớ nhung này càng thêm ghi lòng tạc dạ. Sinh ly tử biệt về sau, gặp lại nàng, cảm giác mãnh liệt không muốn rời xa, cảm giác cấp thiết muốn thân cận lấy nàng, đã không cách nào kìm nén được.
Triệu Tử Nghiễn chẳng biết lúc nào tay vòng lên bên hông Phó Ngôn Khanh, chậm rãi buộc chặt, Phó Ngôn Khanh dịu dàng ngoan ngoãn mà nhích lại gần, bên tai cũng không biết là tiếng tim đập của người nào, mất trật tự nóng bỏng. Môi lưỡi hòa vào nhau, hai người đều thỏa mãn mà nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Triệu Tử Nghiễn hôn càng lúc càng sâu, trong miệng phảng phất ngậm cánh hoa, mềm mại trong veo, nhịn không được lần nữa dịu dàng liếm láp, trằn trọc vuốt nhẹ. Lưỡi mềm nóng hổi thử thăm dò dây dưa cùng một chỗ, mềm mại trơn ướt, đụng vào cảm giác run rẩy tê dại từ đầu lưỡi khuếch tán đến toàn thân, khiến cho hai nàng thoải mái đến khó có thể tự kiềm chế.
Vốn là trải qua một phen khó khăn trắc trở, giờ phút này hai nàng tình cảm tràn đầy vô pháp thổ lộ, chỉ có thể mượn sự thân mật để biểu đạt vô tận vui mừng cùng yêu say đắm. Qua một hồi dây dưa, Phó Ngôn Khanh nới lỏng thân thể, cả người như nhũn ra, thế nhưng Triệu Tử Nghiễn lúc này không có nhiều khí lực, thuận thế bị Phó Ngôn Khanh đặt ở dưới thân.
Ngón tay Phó Ngôn Khanh chậm rãi dọc theo cánh tay trắng nõn vuốt ve chơi đùa, dần dần nàng cảm thấy còn chưa đủ, ngón tay khẽ chuyển, từ vạt áo tán loạn luồn vào bên trong tiết y Triệu Tử Nghiễn, trực tiếp dán ở trên eo nhỏ mềm mại tinh tế, mặc dù nhỏ nhắn đến quá phận, thực sự làm cho người ta mê luyến không thôi. Bàn tay dán bụng, thong thả vê mài vuốt nhẹ, kích thích đến Triệu Tử Nghiễn toàn thân khẽ run, trầm thấp từ xoang mũi tràn ra vài tiếng hừ nhẹ.
Triệu Tử Nghiễn mơ màng mở mắt ra, nhìn xem Phó Ngôn Khanh phủ ở trên người mình, khóe mắt cũng đã trở nên đỏ bừng. Nàng hiểu được tâm tình lúc này của Phó Ngôn Khanh, dựa theo tính cách nàng ấy, lại như thế nào có thể yên lòng, cũng không có khả năng nhanh như vậy buông xuống dằn vặt. Bất quá, có thể tạm thời làm cho nàng ấy quên đi, nàng chỉ có thể cam chịu rơi xuống hạ phong, huống hồ nàng giờ phút này đi đứng bất tiện, nhất thời không cách nào trở mình.