Chương 13
Hoa Dương công chúa cải trang đến Hiến Châu một chuyến.
Không bao lâu, việc thái tử lén đổi lương thực, quần áo, tham ô ngân lượng c/ứu tế lan truyền khắp Hiến Châu, thậm chí ngay cả những thành trấn lân cận cũng có những tin đồn liên quan.
Phò mã và Vũ An Hầu tró thái tử lại trước mặt bách tính Hiến Châu, đồng thời hứa sẽ áp giải trở về kinh, giao cho thánh thượng xử trí.
Phò mã và Vũ An Hầu đều ăn ý không viết thư gửi về kinh thành.
Ngày thái tử bị áp giải về kinh, nghe đồn thánh thượng đã đ/ập phá hết những thứ có thể đ/ập phá được ở trong ngự thư phòng.
Nhưng đặt trước tính mạng của mình, thái tử do mình nuôi lớn có thể tính là gì đây?
Huống hồ người làm hoàng đế, không thiếu nhất chính là con trai.
...
Đến cùng thánh thượng vẫn giữ lại mạng thái tử, chỉ là phế truất vị trí thái tử của hắn ta, giam cầm cả đời trong thiên lao.
Nhưng đối với thái tử đã quên trên bao người mà nói, giam cầm cả đời e là còn khó chịu hơn là gi*t hắn ta.
Khi việc này lắng xuống đã là cuối thu đầu đông.
Người Tần thị ở Võ Châu đã tới kinh thành một chuyến, đổi một lần th/uốc cho thánh thượng.
Thánh thượng mới thở phào, đồng ý để năm sau Hoa Dương công chúa và phò mã đưa ta về Giang Nam.
Đêm trước sinh thần của Hoa Dương công chúa, Thẩm Đường vẫn luôn vạch rõ ranh giới với phủ công chúa lại phá lệ tới phủ công chúa một chuyến, xin gặp Hoa Dương công chúa.
Lúc này, Thẩm Đường đã mang th/ai năm tháng.
Hoa Dương công chúa vốn không muốn gặp cô ta, nhưng Thẩm Đường đã xuống xe ngựa, vác bụng bùng tự mình gõ cửa.
Ta và Thẩm Đường rõ ràng cùng tuổi, nhưng trông cô ta bây giờ chẳng khác biệt gì nữ tử đã qua hai mươi.
Thẩm Đường vừa thấy Hoa Dương công chúa, nước mắt đã lăn xuống.
“Cô mẫu, A Đường tới gặp người.”
Hoa Dương công chúa lạnh nhạt: “Ngươi đã có bầu còn ra ngoài làm gì? Nếu như đứa bé trong bụng ngươi có mệnh hệ gì, ngươi chịu trách nhiệm thế nào nổi?”
Sắc mặt của Thẩm Đường nhợt nhạt: “Cô mẫu, trước kia A Đường biết mình không phải con gái người, lo lắng người sẽ...”
Cô ta chưa nói hết câu, cúi đầu, thấp giọng nói: “Nhưng dẫu sao người cũng nuôi lớn A Đường, biến cố lần này của phủ công chúa đã giúp A Đường nhìn rõ nội tâm của mình...”
“Bất kể xảy ra việc gì, A Đường cũng không nỡ dứt bỏ tình cảm với người, vì vậy giờ mới mặt dày tới xin gặp người.”
Nói đến đây, Thẩm Đường khóc không thành tiếng.
Nhưng sắc mặt của Hoa Dương công chúa không hề thay đổi.
Bà ấy giơ tay chỉ về phía cổng, ta ngước mắt nhìn, thấy Dương thị đã đứng ở đó không biết từ bao giờ.
...
Dương thị ngơ ngác nhìn Thẩm Đường, dường như không dám tin những gì mình nghe thấy vừa rồi.
Ta cúi đầu, không khỏi cong khóe môi.
Ta biết tại sao Thẩm Đường tới phủ công chúa.
Trước kia cô ta nghĩ Hoa Dương công chúa chắc chắn sẽ ch*t, vì vậy lựa chọn đoạn tuyệt qua lại với người của phủ công chúa.
Thậm chí đến cả thành hôn cũng không gửi thiệp cưới cho Hoa Dương công chúa.
Kiếp trước khi Hoa Dương công chúa xảy ra việc, ta vẫn là lục cô nương của Ninh Bình Hầu phủ, không biết rõ nội tình trong đó.
Nhưng Thẩm Đường là Vĩnh An quận chúa, đối với việc này, cô ta chắc chắn biết một vài nội tình.
Vậy nên sau khi nhìn thấy thái tử bị phế truất, Hoa Dương công chúa không chỉ bình an vô sự, mà còn có thể trở về Giang Nam, cô ta mới tới phủ công chúa, nhằm vá lại tình cảm giữa cô ta và Hoa Dương công chúa.
Đáng tiếc cô ta đã quên mất, tình cảm phải đến từ hai phía, Hoa Dương công chúa cũng không phải thú cưng Thẩm Đường cô ta có thể gọi tới là tới, đuổi đi là đi.
...
Con của Thẩm Đường và Lý Tố sinh ra trước khi ta rời khỏi kinh thành.
Đáng tiếc vì việc của Khang Nhược Oánh, Tấn Vương phủ đã bị thánh thượng gh/ét bỏ.
Lần này Thẩm Đường sinh con, trong cung không tỏ vẻ gì.
Nhưng kỳ lạ là ngay cả Ninh Bình Hầu phủ cũng vô cùng hờ hững với việc này.
Chỉ khi Thẩm Đường sinh con xong, mới sai người đến đưa quà mừng.
Dương thị và các tỷ muội khác trong phủ đều không một ai tới thăm Thẩm Đường.
Nhưng tất cả những việc này đã không còn liên quan gì tới ta.
Người của phủ công chúa đã chuẩn bị việc quay về Giang Nam.
Ta chưa từng đến Giang Nam bao giờ, trong lòng cũng có mấy phần mong đợi.
Chỉ là tên đầu sỏ hại Hoa Dương công chúa nhà tan cửa nát trong kiếp trước, mà kiếp này vẫn ngồi vững ở vương vị, thậm chí Tần thị còn phải hao tâm tổn sức kéo dài mạng cho lão ta, đến cùng vẫn khiến ta canh cánh trong lòng.
Giống như trong những thoại bản, người tốt thì ch*t sớm, kẻ x/ấu thường sống lâu.
Hoa Dương công chúa dường như nhìn ra tâm sự của ta.
Ngày rời khỏi kinh thành, bà ấy nắm tay ta, nói một câu đầy sâu sa:
“A Anh, lão ta không sống được lâu đâu.”
Hết.