Truyện ma: Bảy nàng dâu (Full 85 chap + ngoại truyện) (Nàng dâu thứ 7 nhà họ Hoàng) – Thiên Yết
Chương 85
"Cậu ơi! Chúng ta chuẩn bị xong cả rồi cậu ạ!"
Cảnh Minh ngồi ngay ngắn trêи ghế, tay còn mân mê cái tách trà ấm. Sau đó ngẩn mặt lên nhìn vào tên gia nhân trước mặt.
"Chuẩn bị quà cáp ổn thỏa hết rồi có đúng không? "
"Dạ chuẩn bị rất kĩ rồi cậu ạ"
"Chúng ta đi thôi"
Cậu mỉm cười cái rồi đứng dậy, sau đó nhìn qua Ánh Ánh, cô ấy đứng nấp ra sau cánh cửa, cậu quay lại nhìn cái rồi nói:
"Cô có muốn đi cùng không? "
Lúc ấy chẳng biết suy nghĩ gì mà tự nhiên cô ấy nhẹ nhàng gật đầu. Cậu cũng liếc mắt ra ngoài ám chỉ là đi thôi, cô ấy mỉm cười cái rồi hớn hở chạy ra.
Cậu vừa đi ra tới cửa thì một tên gia nô khác hớt ha hớt hải chạy vào.
"Cậu ơi! Cậu! Đây là thư mời của lão gia bên nhà đấy viết cho cậu, lão gia ấy còn dặn gửi lời xin lỗi cậu vì đã không mời cậu, xin cậu tha lỗi"
Cậu cầm lá thư trêи tay chẳng buồn mở ra đọc, chỉ liếc mắt qua tên gia nô sau đó mỉm cười. "Vất vả cho ngươi rồi, vào nhà nghỉ ngơi đi" Nó gãi đầu cái rồi mỉm cười. Cậu bước chân ra khỏi cửa, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài, sương ban mai vẫn còn đọng lại trêи lá. Lúc ấy cậu cứ cảm giác lồng ngực khó chịu vô cùng, đến tận giây phút này rồi mà cậu vẫn chưa thực sự hiểu được bản thân mình thật sự muốn gì, tại sao lại đến tham dự hôn lễ này. Rồi cậu lại chần chừ một chút, không hiểu có động lực nào thúc đẩy nhưng bản thân cậu lại cảm thấy chuyến này không đi chắc chắn là không được. Thế là sáng tinh mơ hôm ấy cậu đã lên đường, cậu ngồi trong xe ngựa mà người cứ cảm thấy bứt rứt khó chịu. Lát sau khi cảm thấy đã đi được một khoảng xa nhà, lúc lâu sau cậu lại nghe bên tai có tiếng trống kèn inh ỏi, nghe bên ngoài có tiếng người nói chuyện xôn xao.
"Này, đến rồi, đến rồi kìa. Nhà họ Lỗ ấy đúng là chịu khó làm rùm beng lên thật, cưới thì cả mấy chục người nhưng lần nào cũng trở nên um sùm cả mấy thôn. Ngày trước ngoài nhà họ Hoàng ra thì chẳng một ai dám làm như thế, bây giờ đang muốn soán ngôi nhà họ Hoàng đây mà" "Nói nhỏ thôi, cậu Cảnh Minh sẽ nghe thấy đấy" "Chả có gì phải nhỏ, nhà họ ngang tàng đến mấy thì cũng không bao giờ bằng được nhà họ Hoàng. Tuy bảng hiệu nhà họ Hoàng bị gỡ xuống rồi nhưng danh tiếng đời đời còn mãi làm sao mà nói mất là mất" "Nhưng nói đi thì cũng nói lại, nhà họ Lỗ càng lúc càng mạnh lên, soán ngôi nhà họ Hoàng thì không nổi nhưng uy danh cũng không vừa" Cậu nghe bọn họ nói mà cũng chả thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi lên cười nhẹ. Lát sau tiếng kèn trống càng lúc lại càng lớn hơn, tiếng la hét của một người đó, giọng vừa cao vừa phách lối: