Truyện ma: Bảy nàng dâu (Full 85 chap + ngoại truyện) (Nàng dâu thứ 7 nhà họ Hoàng) – Thiên Yết

Thiên Yết
Cập nhật:

Chương 87: Ngoại truyện 2

"Này! Ngươi đừng có đi theo ta nữa có được không?" Một cậu nhóc vừa chạy vừa cau có khó chịu, tay cứ giật ra khỏi tay một vị cô nương nhỏ tuổi, vị cô nương ấy liền mếu máo khóc vừa kéo tay cậu kêu: "Phú Quý à! Chúng ta về thôi. Nếu đi mà không báo thì phụ thân và mẫu thân sẽ rất lo lắng đó" "Ngươi sợ thì quay về một mình đi. Ta đâu có thích đi chung với ngươi. Là ngươi tự mình bám theo ta kia mà?" "Nhưng mà Phú Quý. Cậu đi một mình nguy hiểm lắm đó" "Quay về đi, ta đi bắn chim khi nào chán sẽ tự quay về. Nói với mẹ ta như thế đó" "Ay da nói nhiều quá nhức cả đầu luôn rồi đây này" Nó giật tay ra rồi đẩy mạnh làm bé gái té uỵt xuống đất, nó liền nhíu mày rồi phủi tay chạy đi. "Cái tên khốn này sao dám đẩy bổn tiểu thư đây hả?" Mỹ Nữ té uỵt cái rồi ngẩn mặt lên chửi một phát, nó lồm cồm bò dậy rồi phủi bụi trên y phục xuống, nó vén mấy sợi tóc dính đầy mồ hôi rồi kéo cái ná ra và nhắm vào Phú Quý rồi vụt một phát nó bắn ra.

"Bụp" một viên đất bụp phát vào lưng Phú Quý, lát sau nó quay lại rồi bảo: "Cái con này..." Nó kéo cái ná ra rồi định bắn lại nhưng Mỹ Nữ đã lêu lêu nó rồi chạy đi mất. Nó cay cú rồi xoa vai cái. "Đợi ta về ta trả thù sau" "Ơ kìa...Mỹ Nữ à?" Nó nghe ai đó gọi tên nó nên quay mặt lại, sau đó liền bật khóc nức nở, chạy lại ôm lấy cổ người đó. "Cậu Cảnh Minh. Cậu Cảnh Minh cháu muốn về nhà" "À được được.Ta đưa cháu về nhà. Nhưng mà sao cháu lại lạc vào đây?" Cậu Cảnh Minh mang trên vai một cái giỏ đựng toàn là thuốc mới nhổ, sau đó chùi tay cho sạch rồi mới lau nhẹ nước mắt trên gò má của nó. "Chúng ta về nhà thôi" "Dạ!" Nó gật đầu cái rồi leo lên lưng của cậu, cậu cõng nó mà vẫn nghe thấy tiếng khóc thút thít của nó sau lưng, cậu đi được một đoạn mới bắt đầu vỗ về nó.

"Mỹ Nữ à. Sao cháu lại đi lạc vậy? Cháu có biết trong rừng nguy hiểm lắm không?" "Cháu biết" "Cháu biết sao cháu vẫn đi vào rừng? Cháu không sợ à?" "Cháu biết nguy hiểm nên cháu mới vào. Vì cháu không muốn để Phú Quý phải đi một mình! Nhưng cái tên khốn kiếp đó lại đuổi cháu còn bỏ rơi cháu ở lại một mình đi bắn chim rồi" "À! Thì ra chuyện là như vậy. Sau này về ta nhất định sẽ bảo thím Đoạn và ông Trần trách phạt Phú Quý mới được" "Cậu Cảnh Minh, cậu đừng làm như vậy. Phú Quý mà biết sẽ rất ghét cháu. Thường ngày cậu ấy đã không ưa gì cháu rồi, cậu đừng làm vậy" Cậu nghe nó hấp tấp nói mà cảm thấy buồn cười, xong cậu mới bảo: "Được rồi được rồi. Cậu Cảnh Minh cõng cháu về xong quay lại tìm Phú Quý có được không? Không được khóc nữa đấy. Mắt sưng thì không còn xinh đẹp nữa đâu"