Truyện ma: Bảy nàng dâu (Full 85 chap + ngoại truyện) (Nàng dâu thứ 7 nhà họ Hoàng) – Thiên Yết
Chương 14: Tất cả chỉ là con rối của bà Dung
"Chị đừng lo lắng, đi theo tôi!"
Cậu giơ tay ra trước mặt cô, cậu trấn an cô cái rồi gật đầu
Cô vịnh vào cánh tay cậu, vết thương trên ngực vẫn chưa khỏi, thường ngày cô mạnh mẽ thật, ngoan cố kiên cường thật đấy, nhưng bị thương rồi vẫn như người bình thường thôi, cậu dẫn cô vào phòng mình, đặt cô ngồi ngay ngắn trên giường, cậu nói
"Chị ngồi ở đây, đừng lên tiếng! "
Cô gật đầu rồi ngồi đó im lặng, cậu mở cửa rồi ra ngoài, cậu đóng chặt cửa lại rồi quay lại, đám người ngoài kia một lúc một nôn nóng hơn, tay đập cửa rầm rầm, cậu liếc mắt ra làm ám hiệu cho vú mở cửa, vú run rẩy đi ra mở, bọn họ vào được thì tràn vào như ong vỡ tổ, thấy cậu đứng đó thì mới lùi lại hai ba bước cúi thấp đầu xuống
"Dạ chào cậu Hoàng ạ!"
Cậu gật đầu cái rồi hỏi
"Có chuyện gì mà các người xông hết vào nhà ta thế?" "Dạ thưa cậu, chuyện là...quan trên có lệnh mời tiểu thư Hoài Thục về công đường có chuyện cần hỏi ạ, là bắt buộc nên chúng tôi mới phải gấp gáp như vậy!" "Chị tôi không có ở nhà, các người cứ về nói lại với quan nhà các người, ta lên thay chị có được không?" "Ấy chết, làm sao chúng tôi dám bắt cậu Hoàng đây về, chúng tôi có ba cái đầu cũng không dám!" "Vậy sao? Vậy khi nào đợi chị tôi về rồi nói đi!" Cậu quay người lại, bọn họ đã hốt hoảng gọi lại "Dạ thưa cậu, chúng tôi cũng chỉ là làm theo quan trên, thật lòng mà nói thì cũng chỉ là lính lác tép riu mà thôi, lỡ về mà không mang cô Hoài Thục về thì chết!" Vừa nói tới đó cậu đã quay lại nhìn, bọn họ tuy cúi đầu xuống nhưng ánh mắt lại lấm lét nhìn quanh nhà, cậu biết họ muốn làm gì, cậu lùi ra sau rồi chắn ngay cửa phòng, tên đó liền cúi đầu nói
"Vậy đắc tội rồi, chúng tôi xin phép được lục soát căn nhà, nếu thật sự tiểu thư Hoài Thục không có ở nhà, chúng tôi sẽ quay lại báo cho quan!" Vừa nói thì bọn họ đã bắt đầu chạy rầm rầm khắp nhà, cậu nhìn bọn họ không nói lời nào, cứ đứng ngay cửa phòng, họ tìm mãi mà không có ai, quay lại nhìn nhau rồi lắc lắc đầu bất lực, bọn họ tìm mãi không ra, tên đó liền thở dài cái rồi bắt đầu nhìn chăm chú vào cánh cửa cậu Minh đứng, liền ấp úng nói "Thưa cậu, đây là phòng của ai ạ?" "Là phòng của tôi!" Tên đó nhìn kĩ hơn, cậu liền nói "Sao hả, nghi ngờ tôi chứa chấp chị dâu trong phòng à?" "À dạ không dạ không, chỉ là tôi có lệnh khám xét hết tất thảy căn nhà này, không biết cậu có thể?..." "Ngay cả lời tôi các người cũng không tin, các người nghi ngờ tôi chứa chấp chị dâu, còn muốn khám xét phòng...chuyện này mà lọt ra ngoài... "