Truyện ma: Bảy nàng dâu (Full 85 chap + ngoại truyện) (Nàng dâu thứ 7 nhà họ Hoàng) – Thiên Yết
Chương 27: Đoàn người nhà họ Hoàng
"Dừng tay! "
Tiếng cậu Cảnh Minh hét lên khiến bà Hoàng thoáng chốc giật mình. Bà ấy còn tưởng là nghe nhầm, không ngờ khi bà quay lại thì thấy cậu thật.
"Cảnh Minh! "
Tiểu thư Ánh Dương cũng từ từ quay mặt lại nhìn, thấy cậu đứng giữa sân, còn không tin vào mắt mình nên giơ tay lên dụi dụi mấy cái. Khi đã chắc chắn là cậu, cô đứng đó bất ngờ đến độ phải giơ tay lên bụm miệng mình lại. Lúc ấy tiểu thư ấy phải trợn tròn mắt lên nhìn, chân đứng không vững mà phải dựa vào cột nhàM
"Cảnh Minh... "
Cô vừa kêu một cái mắt đã cay sè, cô mỉm môi cái không dám đi ra ngoài. Lúc đó bà Hoàng cũng rất bất ngờ, bà nhanh chóng đi vào nhà kêu người ra che mưa cho cậu. Mưa to gió lớn dội mạnh vào đầu cậu, gương mặt thanh tú đẹp đẽ cũng dần trở nên lạnh ngắt. Đám gia nô hai ba người xách ô ra che cho cậu.
"Thưa cậu, bà mời cậu vào nhà!" Cậu liếc qua nhìn mẹ một cái rồi im lặng, lúc ấy bà không dám nhìn vào mắt cậu. Chỉ lặng im một lát, chợt khó xử nói: "Đem thiếu phu nhân vào nhà, phạt đủ rồi! " Lúc ấy tiểu thư Ánh Dương chợt giật mình, không tin được bà Hoàng lại nói ra câu đó. Trước giờ bà nói một là một, hai là hai, không bao giờ thay đổi ý định hay vì ai mà thay đổi ý định, ấy vậy mà hôm nay cậu bảo dừng tay, thì bà lại lập tức dừng tay. Lúc đó có hai ba người lại đỡ Hoài Thục lên, cô vẫn bất tỉnh, không biết trời đất gì. Còn A Tỳ do nước mưa xối vào mặt quá nên nó cũng tỉnh lại, nó liền bò lại, người đuối sức nói: "Thưa cậu..." Cậu nhìn xuống đất, nó lếch tới đâu máu liền chảy theo nước mưa trôi ra tới đó. Cậu quay qua nhìn cô, người cô ướt nhẹp, cũng chẳng khác gì A Tỳ là mấy, cậu liền nói:
"Mang nó vào!" Đám gia nô đang bê cô đi bỗng dừng lại, cậu tiến lại một bước gần cô hơn. Cậu liếc qua A Tỳ cái nữa nói: "Mang nó vào!" "Nhưng mà! " Cậu chưa kịp nghe họ nói hết câu đã tiến lại đưa tay qua bế cô, từ tay bọn họ, cậu quay người vào nhà. Đám người cầm ô đó liền đi theo che, khi bước gần tới chỗ bà Hoàng, bà ấy liền kéo tay cậu lại. "Con không thấy có rất nhiều người à?" "Thì sao ạ?" Cậu lạnh lùng trả lời: "Con còn hỏi? Con có biết nó là chị dâu con..." "Con không làm gì sai, con là đang chuộc lỗi thay cho mẹ!" Nói rồi cậu hất cánh tay ra khỏi tay bà, chân sải dài bước thẳng vào nhà. Những giọt nước mưa trên mặt cậu rơi xuống lộp độp, cậu vào phòng rồi đặt cô xuống. Quay người ra đã thấy bà đứng trước cửa, mắt bà đăm đăm nhìn cậu, cậu nói: "Mẹ thu xếp người chăm sóc cho chị ấy đi!"