Truyện ma: Bảy nàng dâu (Full 85 chap + ngoại truyện) (Nàng dâu thứ 7 nhà họ Hoàng) – Thiên Yết
Chương 43: Quả tim oan nghiệt
"Hoài Thục cẩn thận! "
Bà Hậu vừa hét lên một tiếng cô đã quay mặt lại nhìn, chợt lúc ấy cô chỉ cảm thấy có một bộ móng vuốt sắc nhọn quấy vào vai cô. một cái gì đó đen thui đè cô xuống dưới nước, sau đó cố giật cái hũ ra khỏi người cô. Nhưng khi chân nó vừa bấu vào cái hoa sen trên ngực cô, nó đã gào lên một tiếng, sau đó còn buông ra. Bà Hậu vừa hồi hộp vừa quay mặt lên ngọn đồi xuất hiện mũi tên lửa lúc nãy, bà chỉ thầm cầu nguyện, rồi sau đó một vệt sáng phát ra, nó bay cái vèo xuống nước, nổ lên một tiếng thật to, bà hốt hoảng gọi:
"Hoài Thục! "
Sau đó bà không chần chờ gì nữa, nhảy xuống hồ. Bà mới nhảy xuống đã cảm thấy có bàn tay ai đó nắm bà kéo lên giọng A Tỳ hốt hoảng gọi:
"Bà Hậu, bà định làm gì vậy?"
"Tôi cứu Hoài Thục lên!"
"Bà Hậu!"
Vừa lúc ấy giữa hồ có một cơn lốc xoáy mạnh, A Tỳ hốt hoảng kéo bà ấy lên. Cơn lốc xoáy rất mạnh, nếu người mà lọt xuống thì chỉ có thịt nát xương tan mà thôi. A Tỳ gồng mình hết sức kéo bà ấy lên. Cái lốc xoáy đó mạnh đến độ xương cốt dưới đáy sông đều được cuốn bay lên bờ một ít, nước càng lúc càng dâng lên cao, càng lúc càng mạnh mẽ, giống như một vòi rồng dưới đáy hồ vậy. Bà Hậu khi được kéo lên bờ rồi vẫn ngoái lại gào lên tên của Hoài Thục, A Tỳ vất vả lắm mới kéo lên được, sau đó hai người liền trốn sau mấy bụi cây. Bà Hậu ngẩn mặt dậy nhìn qua, tay nắm vào cành cây mà mặt bà đầy sự lo lắng. A Tỳ nhìn qua bà, gương mặt có chút bất ngờ, nó cầm lấy cánh tay bà nói: "Hoài Thục giống như một nữ thần vậy, từ khi gặp cô ấy lần đầu, tôi đã cảm thấy cô ấy được sinh ra là để cứu người cứu đời. Tôi luôn tin cô ấy sẽ qua được cái ải này, tôi luôn tin tưởng cô ấy!"
Nói xong cô lại càng nhìn thấy gương mặt bà Hậu lo lắng hơn nữa, A Tỳ liền nhìn qua bà. Từ khi về nhà họ Hoàng ở đến nay đã mấy năm trời, bà Hậu trong mắt của cô luôn luôn là một người có sự bình tĩnh tuyệt đối. Trước giờ trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ ra sao bà cũng chưa bao giờ nhíu mày một cái nhẹ, đức cao vọng trọng, chưa bao giờ sợ hãi hay coi nặng một ai. Ngày hôm nay mới biết. Đang suy nghĩ thì bà Hậu chợt nắm cánh tay của A Tỳ nói: "Này! Lúc nãy ngươi đã đi đâu? Ngươi đi lên đồi xem có thấy ai đã bắn cung tên đó phải không?" A Tỳ chợt quay mặt qua nhìn bà, lời nói có chút run rẩy: "Đúng là tôi có lên xem, nhưng tôi không thấy ai cả!" "Không đúng, rõ ràng tôi nhìn thấy bóng dáng ai đó đứng trên đồi mà! Không có ai thật sao? Vậy ai là người bắn ra mũi tên đó?"