Truyện ma: Bảy nàng dâu (Full 85 chap + ngoại truyện) (Nàng dâu thứ 7 nhà họ Hoàng) – Thiên Yết

Thiên Yết
Cập nhật:

Chương 5: Cái xác ngoài sông

"Tao trốn trong hộc tủ, tao trốn sau rèm cửa, tao núp dưới gầm giường! Tao trốn dưới gầm cầu thang nhìn cẳng chân của mày, hay núp sau rèm cửa theo dõi mày, tao trốn rất kĩ, mày không tìm thấy ta hahaha..." "Khi mở hộc tủ ra tao sẽ ở sau lưng mày, khi bước lên cầu thang tao sẽ nắm chân mày, khi nhìn qua khe cửa tao sẽ thấy đầu mày, khi mày ngủ tao luôn nhìn mày, kiểm tra chăn xem có ai không nhé!" Cô vừa nằm trên giường vừa nghe đám trẻ hát vu vơ người sân, cô thở dài cái rồi tốc chăn ra bước xuống dưới, miệng thì thầm nói "Cái lũ trẻ này thật là, khuya rồi không để ai ngủ hay sao ấy!" Cô vừa bước ra vừa nói "Mấy cái đứa này, không để ai ngủ à, đừng có hát nữa! " Chúng nó nghe quát thì giật mình đứng im, lát nó trả lời "Chị không thích thì chị đi ra khỏi nhà đi, ai cần chị ở đây đâu!"

Cô thấy nó mới bé tẹo mà đã hỗn láo rồi, cô chống tay lên hông một tay chỉ vào nó rồi nói "Các em có biết nửa đêm hát hò sẽ nguy hiểm lắm không? Đứa nào còn hát nữa chị sẽ nhấn nước hết đó, đi vào ngủ nhanh đi!" Cô nói xong thì giả vờ chỉ tay qua cái cánh cửa rồi nói "Kia kìa, một con ma, nó sẽ bắt cóc mấy đứa trẻ hư không nghe lời đó!" Chúng nó nhìn theo tay cô rồi chợt phá lên cười "Đúng là điên mà, chị tưởng dụ được chúng em á? Chị à, không phải ai cũng ngu như chị đâu!" Thấy chúng nó không tin, cô liền bất lực ngồi xuống, chúng nó cứ hát um lên làm cô không tài nào ngủ được, cô cảm thấy phải dụ tụi nhỏ cái gì đó mới được, cô liền kêu "Này, chơi trốn tìm không? Nếu sau nửa giờ tụi em không tìm được chị, thì các em sẽ phải đi ngủ hết!" "Xùy... Ai thèm chơi với chị!"

Chúng nó quay lại cũng nhau đuổi bắt hét hò, công nhận là tiếng trẻ con nó chói thật, cô ngồi mà bịt cả lỗ tai lại mà vẫn nghe thấy, cô muốn quát chúng nó lắm nhưng lại không dám, tụi này tuy nhỏ nhưng thông minh gớm, lỡ đắc tội với chúng nó thì phải nói là tự mình rước họa vào thân, chẳng phải con quạ thúi đó nói có thể bà Hoàng sẽ xúi giục bọn trẻ gϊếŧ mình sao, dù sao thêm một người bạn cũng là gϊếŧ một kẻ thù, kết bạn với tụi nó còn hơn để tụi nó căm ghét mình, cô cầm đèn lồng lại rồi ngồi xuống sân, cô nói "Không phải là tự kiêu đâu nhưng mà chị là cao thủ chơi trốn tìm đấy, không ai chơi lại chị cả, các em có dám chơi với chị không? " Nói rồi chúng nó phá lên cười khinh bỉ "Thôi bớt khoác lác đi bà chị, tưởng tụi em ngu á?" "Vậy có dám chơi không? "